“Thuộc hạ rõ.”
Nghe Đông phó môn chủ mời, Thiên Hồi cũng không kinh ngạc lắm.
Nếu là thiên tài bình thường thì đương nhiên là sẽ không được Đông phó môn chủ mời.
Nhưng Triệu Tứ đó không phải.
Tiểu Diệp thì không cần phải nói.
Nhưng mà, lúc này Thiên Hồi cũng cảm thấy có chút là lạ, sau đó vội hỏi: “Đông phó môn chủ, ý của ngài là bây giờ hai người Tiểu Diệp không ở chỗ ngài?”
“Ở chỗ ta?” Ý cười trên mặt Đông Tân biết mất trong khoảnh khắc, một luồng ý lạnh trào ra: “Thiên Hồi, ngươi nói như vậy nghĩa là Tiểu Diệp cũng không ở chỗ ngươi... chuyện gì xảy ra, kêu ngươi trong coi một người ngươi cũng làm không xong?”
Nói xong, Đông Tân chậm rãi đứng dậy, ý lạnh trong mắt bắn qua, ép tới Thiên Hồi cúi người xuống.
Giờ phút này Thiên Hồi còn hơi ngẩn ra, nhưng ý nghĩ thì vẫn hoạt động tốt.
Chẳng qua là hắn không dám nghĩ như vậy.
Đông phó môn chủ giao Tiểu Diệp, Triệu Tứ cho hắn, nếu hắn làm mất giấu bọn họ.
Chuyện này cũng không nhỏ được!
“Đông phó môn chủ, người của thuộc hạ nói hai người Tiểu Diệp đã đi vào nội môn. Ta đến chỗ báo danh tìm không thấy, còn cho là bọn họ tới chỗ ngài.”
“Nếu tới nội môn thì hẳn là ở trong nội môn. Gọi người của ngươi đi tìm bọn họ, hôm nay ta muốn gắp bọn họ trước khi mặt trời lặn!”
Đông Tân lạnh giọng hạ lệnh.
Thiên Hồi vội vàng đứng lên, ba chân bốn cẳng đi ra ngoài.
Đến đây, Đông Tân cũng không cảm thấy có gì lạ, sau khi Thiên Hồi rời khỏi đây thì lại nở nụ cười, tuy rằng nụ cười này có chút bất đắc dĩ.
Hắn nghĩ có thể là hai người Tiểu Diệp cảm thấy nội môn mới lạ cho nến chạy lung tung thôi.
Nhưng mà hai đứa này có thể làm cho người của Thiên Hồi trưởng lão mất dấu thì cũng có chút bản lãnh.
Thiên tài tuyệt thế thật không hổ danh là thiên tài tuyệt thế!
Tuổi còn nhỏ, bản lãnh không nhỏ!
Nhưng mà lúc này, Thiên Hồi đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Đương nhiên, hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Khi hắn đi đến chỗ cầu thang thì thấy mười mấy thủ hạ dưới tay hắn, cả đám đều cúi đầu thật sâu.
Hắn hiểu được!
Đúng là mất dấu thật!
Sau một khắc, lông mày Thiên Hồi run lên bần bật, ý nghĩ mà hắn không dám nghĩ xuất hiện, chiếm lấy toàn bộ trái tim Thiên Hồi, khiến cho hắn tức giận đến mức thân thể cũng run rẩy.
Mười mấy người không trông chừng được hai người!
Vậy thì còn giữ lại để làm gì?
Thiên Hồi cả giận nói: “Cho các ngươi một canh giờ, tìm được Tiểu Diệp và Triệu Tứ trong nội môn. Lão phu không cần biết các ngươi dùng phương pháp gì, nếu như tìm không thấy... đưa đầu tới gặp lão phu!”
Chích Vô giới.
Chính là tổ sư khai tông Hồng Diệp Môn sáng tạo vài ngàn năm trước, là một cái tiểu thế giới đúng nghĩa.
Nhưng mà không có ai trong Hồng Diệp Môn ở lâu trong Chích Vô giới, nguyên nhân cũng giống như đa số giới, đều vì mạch khí bên trong giới mỏng manh.
Phi thuyền lần theo con đường mà địa đồ của hệ thống vẽ ra, tốc độ cao xuyên qua Khúc Cảnh sóng ngầm cuồn cuộn, đỉnh đầu là chủ điện nội môn khổng lồ của Hồng Diệp Môn.
Khi địa đồ hệ thống biểu hiện phi thuyền đã hoàn toàn thoát khỏi nội môn Hồng Diệp Môn thì Ôn Bình mới dời mắt khỏi bản đồ.
Chuyện cần làm bây giờ tiến thẳng tới trước.
Lối ra nằm ngày trong Chích Vô giới!
“Hồng Diệp Môn, hi vọng Chích Vô giới của ngươi có thể cho ta một chút kinh hỉ.” Lấy được chín mươi chín tấm Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ, cộng thêm mười tấm Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ, Ôn Bình cảm thấy đằng trước còn nhiều bảo bối hơn đang chờ hắn.
Hồng Diệp Môn, là một trong số bá chủ ở Hồng Vực, có hai ngàn, ba ngàn năm nội tình, sẽ có bao nhiêu thứ tốt?
Không suy tư nữa, Ôn Bình nhìn Khúc Cảnh Chi Thủy, chắc lưỡi, lại khuyên ba người đang tò mò một câu: “Nếu Hỏa Linh Chi Thể của các ngươi viên mãn thì có thể thử dùng Khúc Cảnh Chi Thủy tu luyện. Địa Ngục Hỏa hộ thân, không đến mức e ngại nó.”
Chiêm Đài Diệp kinh hỉ: “Tông chủ, dùng Khúc Cảnh Chi Thủy tu luyện, được thật chứ?”
Địa Vô Cấm cũng sợ Khúc Cảnh Chi Thủy, tông chủ lại nói bọn họ có thể dùng để tu luyện.
Ôn Bình không giải thích, gật đầu, nói: “Khúc Cảnh Chi Thủy, có thể nói là không gì không nuốt, Địa Vô Cấm cường giả cũng không ngoại lệ. Nhưng thật ra thì vẫn có thứ nó không thể nuốt hết, ví dụ như là Phi Phượng Mộc, loài cây mà Dực tộc Phượng Hoàng chọn làm chỗ nghỉ ngơi. Các ngươi có biết vì sao?”
Ôn Bình đưa mắt nhìn ba ngươi, nhìn ba người vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, Ôn Bình nói: “Bởi vì Phi Phượng Mộc được Phượng Hoàng nghỉ lại lâu dài, trong thân cây có hỏa, hỏa diễm của Phượng Hoàng có thể bùng cháy trăm năm mà không tắt, chỉ có Khúc Cảnh Chi Thủy mới có thể áp chế. Trong tình huống cả hai áp chế lẫn nhau, đương nhiên Phi Phượng Mộc sẽ không sợ Khúc Cảnh. Đồng thời, nếu như các ngươi tu luyện Hỏa Linh Chi Thể đến cảnh giới viên mãn, hỏa diễm của Địa Ngục Hỏa còn hơn một bậc so với hỏa diễm của Phượng Hoàng. Nhưng mà thân người lại không giống như cây cối, có Địa Ngục Hỏa bảo hộ thân thể các ngươi, nhưng Địa Ngục Hỏa cũng không thể luôn che chở các ngươi, chỉ có thể bảo đảm các ngươi bình yên vô sự trong nhất thời. Nhưng mà tu luyện như vậy lâu dài thì Hỏa Linh Chi Thể của các ngươi có thể tiến thêm một bước. Cảnh giới tạo cực, hóa cảnh cũng không phải là cảnh giới có thể dễ dàng đạt đến, cho nên cần phải dùng thủ đoạn phi thường, Khúc Cảnh Chi Thủy chính là trợ lực lớn nhất.”
Chiêm Đài Diệp, Lan thúc hiểu ra, gật đầu.
Nghe hiểu thì rất kinh ngạc!
Địa Vô Cấm gặp Khúc Cảnh Chi Thủy đều phải trốn tránh, nhưng bọn họ lại có thể lợi dụng Khúc Cảnh tu luyện Hỏa Linh Chi Thể, đúng là khoa trương!
Nếu không phải tông chủ nói thì ai dám nghĩ như vậy?
Ôn Bình thấy trong lòng hai người đã bị mình chôn hạt giống dùng Khúc Cảnh Chi Thủy tu luyện xuống thì cũng không nói nữa.
Chớp mắt đã đến rất gần Chích Vô giới, phi thuyền đã bắt đầu nổi lên.
Trong quá trình phi thuyền nổi lên, Ôn Bình lại mở ra chức năng ẩn nấp của phi thuyền.
Làm như vậy cũng không phải là lo lắng lối vào có người trông coi, bởi vì cửa vào nằm ở dưới đáy một dòng sông hơn mười dặm trong Chích Vô giới. Ôn Bình làm như vậy là vì không muốn cho mấy ánh mắt trong tối nhìn thấy, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.