Đi vào hậu hoa viên của Hồng Diệp Môn, phải lặng yên không một tiếng động mới được!
Rào!
Giữa dòng sông bị năm cánh buồm tách ra, phi thuyền vọt thẳng ra khỏi dòng sông, lại thấy ánh mặt trời, sau đó nhanh chóng bay lên trên bầu trời xanh.
Từ xa nhìn lại, dòng sông như bị một con cá lớn quẫy mạnh.
Nhìn Chích Vô giới từ không trung, đập vào mắt Ôn Bình là rừng rậm xanh um tươi tốt. Phóng tinh thần lực xuống tìm tòi, trong rừng linh khí dạt dào, thiên tài địa bảo đếm mãi không hết. Lại tiếp tục mở rộng phạm vi thăm dò, những chỗ như bãi cỏ, sơn cốc, vách đá, đều như bồn nuôi cấy thiên tài địa bảo.
“Một cái giới lớn như thế, khắp nơi đều là thiên tài địa bảo, Hồng Diệp Môn nha, nội tình hai ba ngàn năm của các ngươi dọa sợ ta.” Đã lâu Ôn Bình không có bị thứ gì làm cho kinh hãi, nhưng mà hôm nay, Chích Vô giới khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc lẫn vui mừng!
Nhiều thiên tài địa bảo như vậy, nuôi một nhóm Tuyền Qua Thần Tượng cũng dư xài chứ?
Khó trách Thiên Giai Duyên hào phóng như thế.
Lúc này, Ôn Bình cho phi thuyền chậm rãi đáp xuống đất, sau đó dặn dò ba người Chiêm Đài Diệp bắt đầu thu hoạch.
Bốn người dọn sạch hết thảy thiên tài địa bảo trong Chích Vô giới là chuyện không thực tế chút nào, hơn nữa, thiên tài địa bảo bình thường thì đi đâu cũng có thể tìm được, không cần lãng phí thời gian đi thu hoạc, cho nên Ôn Bình chỉ chọn thiên tài địa bảo trân quý, cao cấp.
Thiên tài địa bảo có linh khí trong đó, thiên tài địa bảo càng cao cấp thì linh khí trong đó càng nhiều. Người chưa từng tu luyện pháp thuật thì đương nhiên là không phân biệt được chúng nó nhưng Chiêm Đài Diệp và Lan thúc đều tu luyện pháp thuật, đương nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng.
Hắc Trạch thì sao.
Yêu vật, là chủng tộc mẫn cảm với thiên tài địa bảo nhất trên đời này!
Ôn Bình yên tâm với nàng nhất!
Ôn Bình lấy ba mươi cái tàng giới trống không ra giao cho ba người, sau đó nói: “Thu thiên tài địa bảo càng nhiều thì bổn tông chủ ban thưởng càng tốt. Người thu thiên tài địa bảo cả về số lượng lẫn phẩm chất đều đứng số một thì sẽ có tư cách đi Hải Niệm Các tu luyện, mỗi ngày năm canh giờ, cho đến khi tinh thần lực bước vào giai đoạn thứ hai mới thôi. Hắc Trạch, nếu ngươi có thể được một cái trong đó thì có thể được tượng Nữ Oa truyền thừa một lần, đến lúc đó thực lực của ngươi nhất định sẽ không yếu hơn Thái Sơn, Đào Nương.”
Ba người đều vui vẻ.
Cơ hội tu luyện trong Hải Niệm Các thì không cần nói.
Bây giờ chỉ có ba người trong Bất Hủ Tông có cơ hội này.
Mà Nữ Oa truyền thừa, Hắc Trạch cũng biết. Khi nàng đến Hồ Yêu Hoàng thì biết chuyện này, cũng tận mắt đi xem tượng Nữ Oa. Khi biết mấy người Thái Sơn, Đào Nương được tượng Nữ Oa truyền thừa mới trở nên mạnh mẽ như thế thì nàng rất hâm mộ.
“Tông chủ, chúng ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó!”
Ba người chém đinh chặt sắt nói, sau đó đường ai nấy đi.
Ôn Bình thì khống chế phi thuyền bay lên không, đồng thời cũng bắt đầu dùng tinh thần lực tìm tòi Chích Vô giới, tìm kiếm những thứ ngoài thiên tài địa bảo.
Bởi vì Ôn Bình luôn cảm thấy Chích Vô giới không chỉ như vậy!
Hồng Diệp Môn, thế lực bá chủ ở Hồng Vực!
Cộng thêm nội tình hai ba ngàn năm!
Chắc chắn có không ít thứ tốt!
...
Trong Hồng Diệp Môn.
Thiên Hồi trưởng lão bay lượn trên vùng trời Hồng Diệp Môn, cảm giác không ngừng tìm kiếm trong nội môn, tìm kiếm khí tức của Chiêm Đài Diệp và Lan thúc.
Khi màn đêm buông xuống, Thiên Hồi trưởng lão nổi giận.
Khi thủ hạ tìm kiếm không có kết quả trở về, hắn nhấc đao lên đến muốn một đao xử lý hết bọn họ.
Mười mấy người này không ai dám trốn, bởi vì dù sao cũng là do bọn họ làm sai trước.
Nếu trốn?
Đầu tiên là trốn không thoát.
Thứ hai là người nhà của bọn họ không thể trốn.
Làm mất dấu một thiên tài tuyệt thế và một vị là tương lai của Hồng Diệp Môn, bọn họ biết nếu bọn họ không chết thì chờ khi môn chủ trở về sẽ có nhiều người chết hơn.
“Các ngươi theo ta bốn năm mươi năm, hôm nay đừng trách lão phu ác độc, con của các ngươi, thân nhân của các ngươi, lão phu nhất định sẽ giúp đỡ trông nom một chút.” Thiên Hồi trưởng lão ném đao đến trước mặt mọi người.
Mũi đao chĩa xuống đất, cường giả Trấn Nhạc Cảnh cách nó gần nhất đi lên, cầm lấy đao, trong mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ: “Trưởng lão, thuộc hạ biết nên làm như thế nào, dù chết không oán!”
Nói xong, cầm lên vạch ngang cổ một cái!
Máu tươi phun ra, hắn ngã xuống đất.
Theo đó là người thứ hai, thứ ba…
Mười mấy người, tất cả đều tự sát!
Sắc mặt Thiên Hồi trưởng lão càng khó coi hơn, bọn họ có thể chết, nhưng còn mình thì phải làm sao?
Phó môn chủ còn tưởng rằng hai người vẫn còn, cũng không mất tích!
Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng biết mình không thể tiếp tục gạt nữa.
Nhất định phải tìm người giúp, nhờ bọn họ tìm giúp mình.
Chỉ có điều động càng nhiều người mới có thể tìm được hai người.
Căn cứ thủ hạ của mình nói lại, hai người biến mất ở ngoại môn, đầu tiên thì phải lật tung ngoại môn lên trước!
Lúc này, người mà Thiên Hồi nghĩ tới trước nhất là hai người Trần Liệt, Thanh Hoàng.
Bạn tốt nhiều năm, nói chuyện này lại cho bọn họ, nhờ bọn họ tìm là bảo đảm nhất.
Không nhiều lời nữa, gọi người xử lý thi thể, sau đó Thiên Hồi đi tới nơi ở của hai người đó.
Người đầu tiên mà hắn bái phỏng là Trần Liệt trưởng lão.
Từ khi Trần Liệt thu được thiên tài một trăm lẻ một bậc Mục Dã thì vẫn luôn nghĩ chuyện nên cho Mục Dã đi con đường nào, cho tài nguyên gì. Thiên tài có thể leo lên một trăm lẻ một bậc Thiên Giai Duyên cũng không nhiều, nhưng cũng không ít, cho nên đi con đường thích hợp rất quan trọng.
Thiếu đường vòng mới có thể đến được đại đạo.
Quanh co mấy chục năm thì còn đại đạo cái nổi gì nữa?
Khi Thiên Hồi trưởng lão đến đỉnh núi hắn ở thì Trần Liệt đang giám sát Mục Dã tu luyện. Trần Liệt thấy Thiên Hồi còn rảnh tới chỗ hắn thì có chút kinh ngạc. Theo lý thuyết thì bây giờ Thiên Hồi phải ở bên cạnh Tiểu Diệp, Triệu Tứ đó một tấc cũng không rời mới đúng chứ?