Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 934 - 【Vip】 Gặp Được Chân Long Trong Giới!

【VIP】 Gặp được Chân Long trong giới! 【VIP】 Gặp được Chân Long trong giới!

“Cho những đệ tử của ngươi tránh một chút đi.” Thiên Hồi vừa tìm tới chỗ Trần Liệt thì muốn đuổi hết tất cả người xung quanh đi.

Trần Liệt gật đầu: “Đi về đi.”

Sau khi đám đệ tử của Trần Liệt đi hết, biểu cảm trên mặt Thiên Hồi thay đổi trong nháy mắt, thay đổi như khí trời vậy. Chuyện này khiến cho bạn tốt nhiều năm của hắn là Trần Liệt giật mình kêu lên, bởi vì Trần Liệt chưa bao giờ thấy Thiên Hồi biểu lộ nghiêm túc như vậy.

Thiên Hồi thấp giọng nói: “Ta làm mất dấu người rồi.”

Trần Liệt ngơ ngẩn.

Hắn cứ nghĩ là mình nghe lầm!

“Ngươi...”

“Đúng, hôm nay, ban ngày ta phái người đi theo Tiểu Diệp và Triệu Tứ đó, kết quả là mất dấu ở ngoại môn.”

Khi Thiên Hồi nói lời này, mặt mũi tràn đầy đắng chát.

Trần Liệt cũng nhíu chặt mày, gương mặt như vỏ cây héo. Khi nghe Thiên Hồi nói như vậy, Trần Liệt cả buổi cũng không nói nên lời, nhìn Thiên Hồi một chút, trong ánh mắt lóe lên đủ loại cảm xúc, có kinh ngạc, có nghi hoặc, cả buổi sau mới tỉnh hồn lại.

Lúc này, Thiên Hồi cười một tiếng đắng chát: “Cho nên chuyến này ta tới tìm ngươi hỗ trợ, tóm lại, nếu như có thể tìm được hai người bọn họ thì ngươi muốn cái gì ta sẽ cho cái đó.”

“Lúc này đã không phải là vấn đề cho cái gì.” Trần Liệt thở dài một hơi, yên lặng nửa ngày, cuối cùng nói: “Còn có ai biết chuyện này nữa?”

“Ta đã giết sạch những người biết chuyện này. Nhưng mà Đông phó môn chủ vẫn đang chờ ta bàn giao lại, cho nên hôm nay nhất định phải tìm được.”

“Như vậy đi, ta lập tức sai người tìm khắp toàn tông. Nhưng mà chuyện này phải nghĩ cách man thiên quá hải đã, tóm lại không thể trực tiếp tìm hai người Tiểu Diệp, bằng không, chuyện này truyền đến tai phó môn chủ thì e là kiếp sống trưởng lão của người cũng chấm dứt.”

Thiên Hồi cười một tiếng đắng chát.

Đúng vậy.

Nếu bị biết được thì hết rồi.

Mặc dù qua nhiều năm như vậy, hắn lập không ít công lao cho Hồng Diệp Môn, cũng có khổ lao, nhưng trong Hồng Diệp Môn, từ trước tới giờ luôn là công không thể xóa tội.

“Hai chúng ta đi tìm Thanh Hoàng, bây giờ nhất định phải cùng nhau làm. Như vậy, chúng ta tìm hai người trong Hồng Diệp Môn hẳn là không thành vấn đề.”

Trần Liệt thử nghĩ tới hướng tốt.

Dù sao bây giờ chỉ là tìm không thấy.

Nếu như bọn họ còn ở Hồng Diệp Môn thì chẳng lẽ với lực lượng của ba người bọn họ mà còn tìm không được sao?

“Vậy đi ngay bây giờ đi!”

Thiên Hồi vội nói, dáng vẻ rất gấp gáp.

Nhưng mà vừa định cất bước thì giật mình, một chân dừng trên không, giống như không khí đột nhiên đọng lại vậy. Thiên Hồi nhìn chằm chằm Trần Liệt, biểu cảm trên mặt lại thay đổi.

“Ngươi đang lo lắng cái gì?”

Trần Liệt lắc đầu: “Cũng không phải lo lắng.”

“Đi thôi.”

Thiên Hồi cũng không dài dòng nữa, không quan tâm bây giờ Trần Liệt đang suy nghĩ gì, bây giờ hắn pphải lập tức đi tìm Thanh Hoàng!

Ba người đồng lòng mới có thể làm được!

Sau khi Thiên Hồi bay đi, vẻ mặt ý vị thâm trường của Trần Liệt mới dần dần biến mất, lắc đầu bay theo. Bay qua từng ngọn núi, trong chốc lát đã đi tới chỗ ở của Thanh Hoàng trưởng lão, mạo muội bay thẳng vào trong sân.

Bạn tốt nhiều năm, đương nhiên là sẽ không câu nệ tiểu tiết.

Lúc này, Thanh Hoàng trưởng lão đang ngồi một mình trên bệ đá, cầm sách cổ trong tay say sưa đọc, thỉnh thoảng bật cười. Nghe được tiếng bước chân dồn dập của hai người, Thanh Hoàng trưởng lão lập tức tỏ vẻ không vui, giận dữ mắng mỏ một câu: “Không phải đã nói là không cho bất cứ người nào đi vào sao?”

Một tiếng gầm thét, cát bay đá chạy!

Hồ cá trong sân, sóng biết khuấy động!

Người đọc sách chính là như vậy, nếu lúc đọc sách mà bị người khác quấy rầy thì khó tránh khỏi tức giận, cũng khó tránh khỏi mất khống chế, nhưng mà hai người Thiên Hồi và Trần Liệt cũng không cảm thấy kinh ngạc. Mấy chục năm qua, ai còn không biết chút thói quen của đối phương chứ.

Thiên Hồi vội nói: “Lão Hoàng, là hai ta.”

“Được rồi, đừng xem.”

Trần Liệt nhanh chóng đi tới trước mặt Thanh Hoàng, đưa tay giật lấy sách trên tay Thanh Hoàng.

Thấy là lão hữu tới, Thanh Hoàng cũng không nổi giận, chỉ là trên mặt có chút khó chịu, đưa tay cố gắng giật sách lại, nhưng mà Trần Liệt không cho.

“Có chuyện nói mau! Không chuyện thì cút!”

Thanh Hoàng sốt ruột hô lên.

Lúc này Trần Liệt mới trả sách lại cho hắn, sau đó quay người nhìn Thiên Hồi: “Tiểu Diệp, Triệu Tứ mất tích ở ngoại môn.”

Thanh Hoàng cứng lại mấy hơi như hóa thạch sống, sau đó lộ vẻ khiếp sợ và không thể tin được, quay đầu nhìn vẻ mặt đắng chát Thiên Hồi. Những năm gần đây, hai lão hữu thỉnh thoảng tới tìm hắn lúc hắn đọc sách, chuyện lớn chuyện nhỏ hắn đều gặp được.

Nhưng mà chuyện lớn như trời sập xuống thế này vẫn là lần đầu!

“Mất tích, sao có thể mất tích được?”

Thanh Hoàng hỏi.

Bây giờ hắn hoàn toàn không dám tin.

Thiên Hồi lập tức kể hết mọi chuyện ra, nói được nửa câu thì lại thở dài một lần, trong giọng nói tràn đầy không dám tin và bất đắc dĩ.

Trần Liệt nói tiếp: “Lúc nãy, ta và Thiên Hồi đã bàn rồi, ba người đồng lòng, lật tung ngoại môn trước đã. Trong vòng tối nay, nhất định phải tìm ra Tiểu Diệp và Triệu Tứ, bởi vì đêm nay Đông phó môn chủ muốn mời hai người bọn họ tới dự tiệc. Hai người không đi, Thiên Hồi và ta có thể qua loa tắc trách một lần, tạm thời nói dối lừa một chút, nhưng nếu kéo dài tới sáng sớm ngày mai mà vẫn không dẫn hai người đi gặp Đông phó môn chủ, vậy thì chuyện này khó mà giấu được nữa.”

Thanh Hoàng đứng phắt dậy, hét lớn: “Vậy còn chờ gì nữa, tranh thủ phái người đi tìm. Nhưng mà phải tìm một cái cớ, không thể trắng trợn tìm hai người bọn họ, nếu không truyền đến tai Đông phó môn chủ thì Thiên Hồi cũng tránh không được kết cục bị trừng phạt.”

Trần Liệt gật đầu: “Đương nhiên là vậy.”

Thanh Hoàng vuốt râu suy nghĩ mấy hơi, trong đầu chợt hiện linh quang: “Bắt đầu tìm từ thiếu niên đó trước đi. Các ngươi có nhớ Triệu Tứ và Tiểu Diệp đều biết thiếu niên đó không?”

Bình Luận (0)
Comment