“Nhớ!”
“Lão phu còn nhớ mang máng diện mạo của hắn.”
Hai người vội vàng nói.
Thanh Hoàng nói: “Vậy thì nhanh đi tìm người vẽ hắn ra, trong đêm nay phải tìm được người này. Tìm được hắn thì cách tìm được Tiểu Diệp và Triệu Tứ cũng không xa.”
“Vậy thì chia ra hành động đi.” Thiên Hồi có chút đợi không kịp.
Nói xong thì quay người lên đường, Trần Liệt và Thiên Hồi bay lên trời, tan biến trong đêm tối. Sau nửa canh giờ, một tấm chân dung giống Ôn Bình chín phần được vẽ ra. Lại qua nửa canh giờ, bức vẽ này đã bị phục chế ra hàng ngàn tấm.
Người của ba người Thiên Hồi dốc toàn bộ lực lượng, cầm chân dung tìm khắp ngoại môn, đồng thời còn treo thưởng một tấm Tam Tuyền Tuyền Qua Đồ. Đối với đệ tử ngoại môn Hồng Diệp Môn thì Tam Tuyền Tuyền Qua Đồ chính là bảo bối, sau khi biết được tin tức này thì tranh nhau vây xem chân dung, hi vọng mình cũng biết người trong chân dung.
Trong lúc ba người Thiên Hồi làm ầm ĩ ở ngoại môn thì lúc này, phi thuyền của Ôn Bình đã đi dạo một vòng quanh Chích Vô giới, cũng hiểu được một chút về Chích Vô giới.
Trừ bỏ thiên tài địa bảo khắp nơi ra thì hắn còn phát hiện một chỗ phi phàm.
Một đại điện màu đen khảm vào trong núi đá.
Lúc đó, Ôn Bình vội vã đi dạo một vòng Chích Vô giới cho nên không có bay xuống nhìn kỹ. Nhưng từ trên không nhìn xuống thì cũng thấy được đại điện màu đen đó như là một người khổng lồ, nằm trong núi đá, hoàn toàn hòa hợp làm một thể.
Núi là đại điện.
Đại điện cũng là núi.
Thông qua Truyền Âm Thạch tình huống thu thập của ba người một chút, Ôn Bình lập tức điều khiển phi thuyền chạy tới chỗ đại điện màu đen đó.
Hình như là trong Chích Vô giới này không có người của Hồng Diệp Môn, càng không có yêu vật, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng khi ba người thu thập thiên tài địa bảo thì sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cho dù là có chuyện xảy ra thì bọn họ cũng sẽ dùng Truyền Âm Thạch thông báo cho mình.
Cho dù là dùng phi thuyền hay là ngự kiếm đến chỗ ba người cũng không tốn bao lâu.
Khi phi thuyền dừng ở trước đại điện màu đen trong núi, Ôn Bình lập tức phóng tinh thần lực xuống tìm kiếm, trong chớp mắt thì đã phát hiện ra chỗ vào. Hắc điện cao tới trăm trượng, độ cao ngang với ngọn núi trước mặt, vách tường lộ ra bên ngoài vách núi, bệ cửa sổ mọc đầy dây leo cổ thụ, thậm chí có nhánh cây từ trong cửa sổ vươn ra.
Một cái cây mọc dài ra khỏi tường!
Nhìn sơ một lượt, Ôn Bình dám đoán chắc Hắc Điện này ít nhất cũng đã tồn tại trên ngàn năm, thậm chí có thể là đồng thời xuất hiện cùng Chích Vô giới.
Trong Hắc Điện có gì thì tạm thời Ôn Bình không biết.
Hắn phải đi vào trong mới biết được.
Nhưng ngoài điện có gì thì Ôn Bình có thể nhìn thấy hết.
Phía sau Hắc Điện là núi non trùng điệp, cổ thụ che trời xanh um tươi tốt, che khuất bầu trời, từ trên nhìn xuống thì sâu không thấy đáy. Hoàn toàn không thấy rõ được trong rừng có thứ gì. Nhìn về phía xa thì là một dãy núi quanh co uốn lượn trên đất, kéo dài như một con rồng.
“Không ngờ hôm nay lại có may mắn nhìn thấy được một con rồng còn sống.”
Ôn Bình còn nhớ hài cốt Chân Long mà hắn nhìn thấy trong đợt đi Long Thần Môn trước đây, chỉ lấy một chút cho Điện Thủ ăn, hai tiểu gia hỏa đó đến nay vẫn còn đang tiêu hóa. Ôn Bình đoán chừng long cốt trong bụng hai tiểu gia hỏa đủ cho chúng nó bước vào cấp độ Yêu Vương.
Nếu lại đến Long Thần Môn một chuyến, lại ăn hàng loạt hài cốt Chân Long, chờ tiêu hóa xong thì đoán chừng hai tiểu gia hỏa Đại Quai, Tiểu Quai đó sẽ trở thành Yêu Thần.
Đến lúc này, hắn mới hiểu được rồng đáng sợ như thế nào.
Hài cốt còn như vậy chứ huống chi là rồng chân chính.
Hôm nay hắn tới đúng chỗ rồi.
Trong Chích Vô giới, trong dãy dãy núi kéo dài này này lại có một con Chân Long nằm đó, một con rồng bị núi đá, cây cối che giấu.
Nếu không phải long khí tiết ra ngoài khiến cho hắn có cảm giác quen thuộc thì có lẽ Ôn Bình sẽ không phát hiện ra được sự tồn tại của nó.
Đối với sự tồn tại của Chân Long, Ôn Bình không có tùy tiện dùng tinh thần lực dò xét.
Thứ nhất là không muốn tùy tiện làm cho nó bừng tỉnh, chuốc thêm phiền phức cho mình.
Thứ hai là hắn không rõ thực lực của Chân Long này, một khi bừng tỉnh, xảy ra xung đột, mình lại đánh không lại thì xui xẻo.
Vừa cẩn thận, đồng thời trong lòng Ôn Bình cũng xuất hiện một ý nghĩ to gan.
Chân Long trấn tông, có được không?
Có phải sẽ uy vũ hơn Giao Long không?
Thu phục Chân Long, chắc chắn độ khó lớn hơn thu phục Yêu tộc nhiều, thậm chí không thua gì lên trời. Nhưng mà Ôn Bình không gạt bỏ được ý nghĩ điên cuồng lớn mật này. Thử hỏi, ai sẽ không muốn nuôi một con Chân Long chân chính?
Trên sông núi kéo dài, Ôn Bình nhìn xuống phía dưới, lẩm bẩm: “Đây tuyệt đối là thứ quý giá nhất trong Hồng Diệp Môn.”
Không lấy đi thì đúng là đáng tiếc.
Không lấy đi chẳng khác nào thua thiệt!
“Hệ thống, ta muốn nhìn...”
Nói xong, tin tức sơ lược về Mộc Long nhảy ra.
Mộc Long: Dị chủng thời đại trước.
Chủng tộc: Sơn Xuyên Long tộc
Giới tính: Đực.
Thực lực: Địa Vô Cấm Trung Cảnh (đang trong tình trạng hạ thấp xuống...)
...
“Lại giống như Đại Quai, Tiểu Quai, đều là tồn tại của thời đại trước. Xem ra là do trong thời gian dài không được tiếp tế cho nên cảnh giới không ngừng rơi xuống.”
Thấy được thực lực của Mộc Long, Ôn Bình có chút kinh ngạc.
Bởi vì trước kia, hắn gặp được Điện Thủ trong bí cảnh ở Hồ Thiên Địa, nó có thể may mắn sống được từ thời đại trước cho đến bây giờ, trải qua thời gian dài như vậy, thế lực của nó rớt xuống chỉ còn có Thông Huyền Cảnh.
Ở cái thế giới này thì có thể nói Thông Huyền Cảnh chỉ là vừa mới bước lên con đường tu hành.
Không đáng nói đến!
Rốt cuộc thì hai cái thời đại cách nhau dài như thế nào, tạm thời không nghiên cứu sâu.
Nhưng mà Mộc Long này trải qua tháng năm dài đằng đẵng như thế mà vẫn còn có được thực lực Địa Vô Cấm Trung Cảnh, đúng là nghĩ mà sợ.
Thời đại trước, Mộc Long mạnh mẽ cỡ nào?