Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 936 - 【Vip】 Muốn Thu Phục Chân Long

【VIP】 Muốn thu phục Chân Long 【VIP】 Muốn thu phục Chân Long

Chắc chắn vượt qua Thiên Vô Cấm?

Thậm chí còn có thể là cao hơn!

Ôn Bình hơi nhíu mày lại, nói khẽ: “Như vậy thì độ khó lại tăng lên không ít. Rồng vốn kiêu ngạo, thu phục cũng không phải là một chuyện đơn giản, huống chi trước đây thực lực còn mạnh đến không thể tính toán được.”

Vẫn là câu nói đó, mạnh mẽ cỡ nào thì sẽ kiêu ngạo cỡ đó!

Mộc Long ngông nghênh, nó có thể cúi đầu không?

Sau khi cẩn thận suy tính một phen, tinh thần lực cuồn cuộn của Ôn Bình hóa thành sóng lớn mênh mông, ép tới Mộc Long ở sông núi bên dưới. Khi tinh thần lực xuyên qua cỏ cây, đất đá thì nện lên long lân cực dày, không thể tiến lên dù chỉ một chút.

Trước đó, chưa từng có thứ gì có thể ngăn cản tinh thần lực xuyên thấu.

Nhưng mà hôm nay, long lân của Mộc Long chặn được.

“Da đúng là đủ dày!”

Ôn Bình cười nhạt một tiếng, càng thêm mong đợi khi đánh thức Mộc Long.

Đợt tinh thần lực thứ hai phô thiên cái địa đánh đi qua, nện lên trên vảy rồng dày màu xanh.

Ngay sau đó là đợt thứ ba.

Đợt thứ tư.

Đợt thứ năm.

Đến lúc này, sông núi chấn động, đại địa run rẩy.

Núi đá như là da chết bong ra, từng hòn đá lăn xuống.

Đại địa dày nặng cũng như bị ánh mặt trời nóng bỏng chiếu rọi trăm năm, nứt ra ra từng cái rãnh sâu hoắm.

Theo sơn xuyên đại địa chấn động, long khí màu xanh mênh mông từ khe hở nối đuôi nhau mà ra, đập vào mặt Ôn Bình.

“Long khí thật là cổ xưa.”

Ôn Bình cảm nhận được long khí quất vào mặt, sau đó so sánh nó với Kim Long Ngao Ly thủ hộ tượng thần Nữ Oa ở Hồ Yêu Hoàng.

Long khí của Kim Long thuần túy hơn, bá đạo hơn.

Long khí của Mộc Long thì xưa cũ, nhu hòa.

Sau một khắc, tiếng long ngâm rung trời, vang tận mây xanh, khiến cho ba người Chiêm Đài Diệp cách đây hơn mười dặm cũng không nhịn được mà giật cả mình.

Ba người đều rất kinh ngạc, xảy ra chuyện gì rồi?

Kèm theo tiếng long ngâm, thân rồng màu xanh vừa khổng lồ vừa dài chậm rãi nhúc nhích. Đầu tiên là đuôi rồng bị muôn vàn dây leo che kín, sau đó là thân rồng dài được long lân màu xanh thẫm bao phủ, cuối cùng là đầu rồng đang trợn mắt ngâm lên.

Thanh Long xuất thổ, nhảy lên trời xanh.

Đầu rồng ngẩng cao, ngao du giữa chân trời.

Quấy phong vân, chỉ trong một ý niệm!

Sau khi khi phát ra mười mấy tiếng long ngâm đầy phẫn nộ do bị quấy nhiễu, đôi mắt rồng thất thải sặc sỡ của Mộc Long nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến là Ôn Bình.

Nhưng mà Mộc Long cũng có ra tay diệt sát người quấy nhiễu nó là Ôn Bình mà là truyền âm, dùng long ngữ hỏi Ôn Bình.

Thông qua hệ thống phiên dịch, Ôn Bình hiểu được, con rồng cho rằng hắn là người của Hồng Diệp Môn.

Mà trong số mấy câu nói của Mộc Long, có một câu là ‘Hồng Diệp Môn đã suy tàn đến mức này sao?’

Mặc dù Mộc Long nhìn không thấu cảnh giới của Ôn Bình nhưng nhìn thấu được tuổi tác của Ôn Bình.

Nghe Mộc Long hỏi, Ôn Bình cũng nói thật: “Nếu như còn tiếp tục thì cách xuống dốc cũng không xa.”

Mộc Long nghe hiểu lời Ôn Bình nói, lại truyền âm: “Ta đã từng hứa cho tiên tổ của Hồng Diệp Môn năm lần ra tay, trong năm tháng dài đằng đẵng, các ngươi lần lượt dùng hết ba lần. Đây là lần thứ tư! Hậu bối đồ tôn của Hồng Diệp Môn, hi vọng ngươi có thể quý trọng phúc phận mà tiền bối dùng sinh mạng đổi lấy cho các ngươi, sau năm lần, ta sẽ tương trợ bọn ngươi nữa, tự giải quyết cho tốt đi!”

Nghe Mộc Long nói vậy, Ôn Bình thầm nghĩ Hồng Diệp Môn này đúng là cơ duyên cũng không nhỏ, lại có được Chân Long tương trợ.

Đến đây, Ôn Bình đột nhiên nghĩ thông suốt.

Hắn đã hiểu!

Xem ra cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm có thể tồn tại trong Hồng Diệp Môn chính là Mộc Long này.

Nó chỉ chịu ra tay năm lần, cho nên mỗi một lần xuất hiện thì chắc chắn là thời điểm mà Hồng Diệp Môn cần nhất.

Lần trước cường giả hộ tông của Hồng Diệp Môn xuất hiện là một ngàn năm trước, hắn xuất hiện với thực lực nửa bước Thiên Vô Cấm.

Nếu không thì với tư thái cao điệu của Hồng Diệp Môn, nếu như trong môn phái có cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm tọa trấn thì sao lại cam lòng làm một trong ba đại bá chủ?

Nhìn xem Mộc Long trên trời xanh, Ôn Bình đứng chắp tay trên đầu phi thuyền, vân đạm phong khinh nói: “Ngươi nghĩ hay lắm, nếu ngươi tiếp tục ngủ say nữa, với lực lượng không ngừng tan biến của ngươi thì có thể trợ giúp Hồng Diệp Môn lần thứ năm sao?”

Nghe Ôn Bình nói vậy, đột nhiên Mộc Long phát ra tiếng long ngâm tràn đầy phẫn nộ, đồng thời trong chốc lát vọt tới trước mặt Ôn Bình. Long uy gần trong gang tấc, như núi cao. Nhưng mà Ôn Bình vẫn khí định thần nhàn đứng trên đầu phi thuyền.

Bởi vì với thực lực của Mộc Long bây giờ thì còn chưa đủ để rung chuyển Lưu Vân Giáp của phi thuyền.

Trước khi tới Hồng Diệp Môn thì hắn đã thăng cấp nó.

Đầu rồng râu xanh bồng bềnh dán chặt vào phi thuyền của Ôn Bình, Ôn Bình thậm chí còn cảm nhận được tiếng hít thở đầy phẫn nộ của nó.

“Mộc Long, bổn tông chủ rất tò mò, tiên tổ của Hồng Diệp Môn cho ngươi cái gì mà khiến cho mấy ngàn năm, ngươi cam nguyện nằm rạp dưới đất chứ không làm Chân Long bay lượng trên bầu trời.”

“Ngươi không phải hậu bối của Hồng Diệp Môn?”

“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là ta tới đây là muốn giúp ngươi.”

“Tiểu nhân yếu ớt, giúp ta?”

Trong đôi mắt rồng thất thải của Mộc Long tràn đầy vẻ khinh thường.

Ôn Bình dùng giọng điệu không thể nghi ngờ đáp lại: “Qua ngàn năm nữa, thực lực của ngươi sẽ rơi xuống đến một cái thung lũng, khi đó, cường giả Địa Vô Cấm có thể giết người ở đây nhiều vô số kể. Khi đó, chỉ sợ ngươi ngay cả tư cách sống tiếp cũng không có. Từ thời đại trước kéo dài hơi tàn tới bây giờ, chẳng lẽ chỉ vì ngủ say ở đây, sau đó bị người mổ gà lấy trứng?”

Dứt lời, Ôn Bình nhìn Mộc Long.

Hắn đang đợi phản ứng của Mộc Long.

Bởi vì hắn thật sự không nỡ giết Mộc Long.

Bình Luận (0)
Comment