Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 937 - 【Vip】 Hai Mươi Ba Loại Mạch Thuật Lưu Phái!

【VIP】 Hai mươi ba loại mạch thuật lưu phái! 【VIP】 Hai mươi ba loại mạch thuật lưu phái!

Nội tình của Mộc Long còn đó, nếu như có thể vào Bất Hủ Tông thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành một giúp đỡ lớn cho hắn.

Bởi vì có hắn tương trợ, thực lực của Mộc Long trở về đỉnh phong chỉ là vấn đề thời gian.

Hoặc là không cần chờ tương lai, bây giờ Mộc Long cũng có thể làm rất nhiều chuyện cho Bất Hủ Tông.

Thực lực Địa Vô Cấm Trung Cảnh, đã đủ xông pha ở Hồng Vực.

Đồng thời, Bất Hủ Tông cũng không có nhiều sức chiến đấu Địa Vô Cấm Trung Cảnh.

Nhưng mà Mộc Long cũng không đáp lại.

Nó chỉ nặng phun ra long tức, như đang suy tư.

Ôn Bình cũng không vội, lẳng lặng chờ Mộc Long đáp lại.

Lúc này gấp cũng không có tác dụng gì.

Nhưng mà để cho Mộc Long nhanh chóng suy nghĩ, Ôn Bình vẫn móc đũa phép ra, thi triển Vong Linh Triệu Hoán Thuật.

“Lắng nghe ta triệu hoán...”

Tử khí lập tức tung hoành bốn phương.

Long khí thánh khiết giữa thiên địa lập tức bị đẩy ra một bên, nó và tử khí, mỗi phe chiếm giữ một bên, giống như Sở hà, Hán giới. (*) Sở hà, Hán giới là điển cố lịch sử thời kỳ Hán Sở tranh hùng sau khi Tần triều diệt vong. Trận chiến tranh đoạt giữa hai phe Sở, Hán diễn ra ở Huỳnh Dương, kéo dài đến bốn năm (từ nằm 205 TCN đến năm 202 TCN), sau đó hai bên ước hẹn lấy hồng câu làm giới tuyến, cùng chia thiên hạ: Phía Tây hồng câu là Hán, phía Đông hồng câu là Sở.

Một con Cốt Long khổng lồ vượt giới tới!

Mộc Long thánh khiết, Cốt Long tà ác.

Cả hai đồng thời xuất hiện cùng lúc, Mộc Long lập tức lui về sau, cũng cảnh giác nhìn Cốt Long khí tức không kém gì nó.

“Không cần khẩn trương.”

Thật ra thì Ôn Bình cũng không quan tâm Mộc Long có khẩn trương hay không.

Hắn muốn là có đủ uy vũ, có thể làm cho Mộc Long cúi đầu, nếu không thì sau này quan hệ giữa hắn và Mộc Long có khác gì giữa Hồng Diệp Môn và Mộc Long?

Chỉ hy vọng Mộc Long đừng có quá kiêu ngạo.

Bởi vì hắn thật sự không nỡ giết Mộc Long.

Cả buổi sau, Mộc Long cũng đáp lại, nhưng mà đáp lại Cốt Long.

“Khí tức cực kỳ tà ác!”

Ôn Bình không có để ý tới Mộc Long.

Mộc Long thấy Cốt Long thì có chút rung động, mục đích hắn triệu hoán Cốt Long cũng đạt được.

Lúc này, Ôn Bình lặp lại vấn đề lúc nãy: “Ta sẽ không ở lâu trong Chích Vô giới này, cho nên ngươi suy tính nhanh một chút. Chờ thời gian lấy đi chút quật cường sau cùng của ngươi, sau đó luân lạc làm thịt cá hay là đi theo ta, thử trở lại thời kỳ đỉnh phong.”

“Nhân loại, ta không tin ngươi!”

“Nhưng ta tin ngươi.”

Ôn Bình chính là như vậy, dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng.

Mộc Long lại yên lặng.

Có vẻ như nó không ngờ được Ôn Bình sẽ trả lời như vậy.

Không biết đã bao nhiêu năm tháng đi qua, nó cũng quên mất tín nhiệm là cái gì!

Nó thấy người xảo trá, yêu cũng xảo trá.

Tín nhiệm, có lẽ không nên bị người ta nhắc tới trên con đường theo đuổi lực lượng này.

Đó là một thứ nó từng tin tưởng nhưng lại không tồn tại.

Mộc Long đáp lại: “Nhân loại, ngươi vô cùng... ngây thơ. Người như ngươi, sẽ không đi xa được trên con đường theo đuổi lực lượng này.”

“Cái này cũng không phải là tu tiên, mỗi người đều phải tuyệt tình tuyệt nghĩ.”

Ôn Bình cười đáp một tiếng.

“Cái gì?”

“Không có gì... như vậy đi, ta cho ngươi mấy ngày, ngươi suy nghĩ kĩ một chút, chờ ta đi ra khỏi Hắc Điện thì hãy trả lời ta.”

Ôn Bình thu hồi Cốt Long, quyết định đi vào Hắc Điện xem thử.

“Đúng rồi, ngươi không phải yêu duy nhất của thời đại trước mà ta gặp, chỗ ta đã có hai con, nếu ngươi đi theo ta thì hẳn là các ngươi có thể trò chuyện.”

Có thể trò chuyện hay không thì Ôn Bình không biết.

Nhưng chắc chắn Đại Quai, Tiểu Quai sẽ có thêm một đối tượng để giày vò.

Giao Long dưới khu ký túc xá không còn phải một mình chịu đựng nữa.

Dứt lời, Ôn Bình ngự kiếm đi vào Hắc Điện, để lại một mình Mộc Long trên trời, suy tư nhìn hướng Ôn Bình rời đi.

Nhưng mà, nó đột nhiên nhận ra được.

Nó còn có một cái chức trách là thủ hộ Hắc Điện!

Hắc Điện chính là nơi truyền thừa của Hồng Diệp Môn, nó đã hứa với tiền bối Hồng Diệp Môn là sẽ không để cho Hắc Điện bị người ngoài Hồng Diệp Môn nhúng chàm.

Nhưng mà khi nhìn lại Hắc Điện thì bóng dáng Ôn Bình đã mất hút.

“Vậy thì coi như không thấy đi.”

Đã nhiều năm như vậy, Mộc Long cảm thấy cũng tới lúc nên nghĩ cho mình.

Với thủ đoạn phóng thích Cốt Long của người trước mắt này thì cũng nhìn ra được yêu có thực lực như mình thì đã không còn có địa vị thống trị nữa.

Không thể giống như mấy ngàn năm trước, tiện tay là có thể trấn áp hết hạng giá áo túi cơm được.

Theo thời gian trôi qua, thực lực của nó sẽ càng ngày càng thấp, cuối cùng rất có thể sẽ rơi xuống kết cục biến thành thịt cá cho cường giả nhân loại.

Hơn nữa, lúc đó Yêu tộc cũng sẽ nhìn chằm chằm nó.

Cốt nhục của nó đối Yêu tộc thì chính là vật đại bổ.

Hơn nữa, nếu như không đồng ý thì người đó sẽ buông tha cho nó sao?

Còn nữa, nó có thể giải quyết được con Cốt Long đó không?

Khí tức cực kỳ tà ác đó khiến cho tim nó đập nhanh không thôi.

...

Bên trong Hắc Điện.

Ôn Bình ngự kiếm đi vào Hắc Điện, xuyên qua một lối đi mà hai bên là hàng cột đá cao ngất, sau đó dừng lại ở một quảng trường khổng lồ.

Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ Hắc Điện không sót gì.

Không có mật thất, không có lầu hai.

Có vẻ như sự tồn tại của nó chỉ để che gió che mưa cho quảng trường trung ương.

Ôn Bình chú ý thấy ở quảng trường trung ương, có trăm tên đệ tử Hồng Diệp Môn ngồi xếp bằng trên mặt gạch khắc đầy Long Bích Văn.

Bất cứ một người nào cũng khiến cho người nhìn thấy có chút kinh ngạc.

Dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, Trấn Nhạc Trung Cảnh.

Có thể nói là thiên tài!

Nếu như có thể một mạch tu luyện xuống thì chắc chắn người này không tới trăm tuổi là có thể bước vào Địa Vô Cấm.

Thú vị nhất chính là trên quảng trường này, mỗi người đều chừng ba mươi, thực lực cũng đều là trên dưới Trấn Nhạc Cảnh.

Bình Luận (0)
Comment