Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 938 - 【Vip】 Hai Mươi Ba Loại Mạch Thuật Lưu Phái! (2)

【VIP】 Hai mươi ba loại mạch thuật lưu phái! (2) 【VIP】 Hai mươi ba loại mạch thuật lưu phái! (2)

Nhưng cũng không có ai vượt qua Trấn Nhạc Trung Cảnh.

Nhưng cho dù là như vậy thì cũng đủ khiến cho người ta kinh ngạc.

“Đây là nội tình. Dưới cơ số nhân khẩu khổng lồ, những thế lực cấp bá chủ này gần như là lung lạc hết anh tài.”

Sau đó, Ôn Bình để ý tới bốn phía quảng trường. Từng mặt vách đá màu xanh dựng đứng ở bốn phía, vây quảng trường lại.

Trên những vách đá màu xanh này cũng khắc đầy Long Bích Văn.

Ôn Bình còn để ý thấy Long Bích Văn trên vách đá màu xanh và Long Bích Văn khắc trên gạch trên quảng trường hô ứng lẫn nhau, tạo thành một cái trường năng lượng vừa kỳ lạ vừa phức tạp. Ôn Bình đoán hẳn là cái này cùng loại với Thiên Giai Duyên mà Hồng Diệp Môn dùng để kiểm tra thiên phú, đều xuất xứ từ tay một người.

Ít nhất cũng là Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng!

Có phải là Ngũ Tuyền hay không thì Ôn Bình cũng không dám đoán mò, dù sao có vẻ như là Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng hoàn toàn không tồn tại ở Hồng Vực.

Khi Ôn Bình thăm dò bước vào, một luồng năng lượng mênh mông vọt vào trong óc.

Thế giới hiện tại biến mất.

Ôn Bình đưa thân vào bên trong một vùng tinh không.

Sau đó bốn phía lại xuất hiện từng cái vách đá màu xanh, nhưng mà lần này, trên những vách đá màu xanh này lại khắc mạch thuật.

Đều là mạch thuật lưu phái!

Hai mươi ba cái vách đá, tất cả đều như thế!

“Đây cũng là một món tài sản quý giá nha!”

Ôn Bình nhìn chút mạch thuật lưu phái này, trong lòng rất vui.

Đương nhiên, hắn không cần.

Phần lớn người trong Bất Hủ Tông cũng không cần.

Bởi vì Bất Hủ Tông có thứ tốt hơn.

Nhưng mà như vậy cũng không ngại Ôn Bình nhớ kĩ chúng nó, sau đó đem chúng nó về.

Nếu đệ tử Bất Hủ Tông không muốn tu luyện, cho tạp dịch trồng cây, quét rác luyện một chút cũng được.

Tạp dịch của Bất Hủ Tông cũng không thể cái gì cũng không biết, chỉ có một thân thực lực Trấn Nhạc Cảnh.

Không tới một phút, hai mươi ba loại mạch thuật lưu phái đã được Ôn Bình khắc sâu trong trí nhớ, muốn xóa cũng không xóa được.

Người sáng lập ra Hắc Điện này dưới cửu tuyền, đoán chừng cho dù có chết thêm lần nữa cũng sẽ không ngờ được có người đồng thời đem nhớ hết hai mươi ba loại mạch thuật lưu phái mà đầu óc không có nổ tung. Bởi vì Địa Vô Cấm bình thường, nếu dám thử nhớ loại mạch thuật lưu phái thứ hai thì đầu óc cũng sẽ căng nứt.

Sau khi nhớ kĩ hai mươi ba loại mạch thuật lưu phái, Ôn Bình lui ra khỏi quảng trường, tất cả trước mắt cũng trở về trong hiện thực.

Sau một khắc, kiếm lên!

Phi kiếm tung hoành, từng mặt vách đá màu xanh bị phá hủy.

Oanh!

Oanh!

Trong khoảnh khắc này, đám người trên quảng trường cũng tỉnh lại, sau đó vừa kinh ngạc vừa chưa thỏa mãn nhìn xung quanh.

Khi thấy nơi truyền thừa thành một đống bừa bộn thì bọn họ trợn tròn mắt.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Sao nơi truyền thừa lại bị hủy rồi?”

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mười phần mờ mịt.

Sau đó chỉ nghe giọng nói Ôn Bình từ nơi xa xăm vọng lại: “Một đám thiên tài, bổn tông chủ đúng là không nỡ giết các ngươi.”

Diệt khẩu, ít nhiều gì cũng thấy đáng tiếc.

Tất cả đều là thiên tài chưa tới bốn mươi tuổi.

Cho dù ném tới bất cứ một thế lực nào thì đều sẽ nằm trong nhóm đỉnh cao nhất.

Lúc này, một đệ tử nóng tính của Hồng Diệp Môn cả giận nói: “Ngươi là người phương nào? Cũng dám tự tiện xông vào nơi truyền thừa trong Chích Vô giới!”

Một giây sau, phi kiếm lướt qua.

Một kiếm đứt cổ!

Người đó bụm cổ, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ rút lui hai bước, sau đó nhìn về phía bằng hữu bên cạnh, cố gắng cầu viện bọn họ.

Hắn không thể nào ngờ được mình sẽ chết trong nơi truyền thừa.

Trước đó vài ngày, hắn còn đang hưởng thụ sự hâm mộ và ghen ghét tới từ đệ tử Hồng Diệp Môn.

Trước đó vài ngày, hắn còn đang tưởng tượng cảnh thực lực mình tăng nhanh sau khi rời khỏi nơi truyền thừa.

Hôm qua, hắn còn vì mạch thuật lưu phái đạt đến tiểu thành mà dương dương tự đắc.

Bịch!

Cuối cùng, hắn ngã xuống trong vũng máu, không còn tiếng hít thở.

Rất nhiều đệ tử Hồng Diệp Môn lập tức bị dọa đến lùi lại mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ôn Bình ngự kiếm bay lên.

Ôn Bình lạnh lùng hỏi: “Cho các ngươi hai lựa chọn, một chết, hai đi theo ta.”

“Ta chọn hai!”

“Ta cũng chọn hai!”

Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, thứ ba.

Không đến mười hơi thở, hơn năm mươi người ở đây đều chọn cái thứ hai.

Vậy rốt cuộc thì lựa chọn thứ hai là gì?

Đương nhiên là về Bất Hủ Tông trồng cây.

Giết thì đáng tiếc.

Chỉ có trồng cây!

Cũng được một quãng thời gian rồi Ôn Bình không có thu người làm việc.

Hôm nay vừa khéo thu một nhóm cường giả Địa Vô Cấm tương lai đến quét rác, trồng cây.

Khi mọi người theo Ôn Bình ra khỏi Hắc Điện, Ôn Bình phát cho mỗi người mười cái tàng giới trống không, sau đó phát nhiệm vụ thu thập thiên tài địa bảo cho bọn họ.

“Mười cái tàng giới, đều đổ đầy cho ta, không cần thiên tài địa bảo cấp thấp. Nếu như lúc rời đi ta phát hiện có người để thiên tài địa bảo cấp thấp vào trong đó, thật giả lẫn lộn, kết cục của hắn sẽ còn thảm hơn người mới nãy.”

Bố trí xong nhiệm vụ, lại nhìn bốn phía, đã không còn bóng dáng Mộc Long.

Nhưng mà Ôn Bình cũng không thèm để ý, bởi vì tinh thần lực của hắn đã tìm được Mộc Long đang ngẩn người bên cạnh Khúc Cảnh Hà cách đây hai ba mươi dặm.

Nó đang trầm tư!

Lúc này, Ôn Bình khống chế phi thuyền bay lên không, bắt đầu giám sát quá trình thu thập thiên tài địa bảo của mấy tên thiên kiêu của Hồng Diệp Môn này.

Tình cờ phát hiện một tên khôn lỏi muốn trốn đi, Ôn Bình trực tiếp một kiếm đứt cổ, sau đó cao giọng báo cho tất cả mọi người là hắn chết.

Mới đầu còn có một hai người ôm tâm tính thử vận may, khi phát hiện hoàn toàn không thực tế thì bọn họ chỉ đành chọn yên lặng thu thập thiên tài địa bảo.

Dù sao sống sót mới là quan trọng nhất!

Theo thời gian trôi qua, mọi người vừa thu tập thiên tài địa bảo vừa tuyệt vọng thở dài.

Các trưởng lão Hồng Diệp Môn, sao còn chưa đi vào cứu bọn họ?

Đã hai ngày rồi.

Bình Luận (0)
Comment