Hồng Diệp Môn.
Một đêm đi qua, ba vị trưởng lão Thiên Hồi, Thanh Hoàng, Trần Liệt toàn lực xuất kích, phát động hơn mấy ngàn người, vẽ ra mấy ngàn tấm chân dung Ôn Bình trong đêm, nhưng mà ngay cả một chút bóng dáng của Ôn Bình cũng không có tìm được, thậm chí còn không có một người nào biết hắn.
Khi tia nắng ban mai chiếu xuống, mà đỏ lửa lại trải dài trên dãy núi Hồng Diệp Môn, ba người hoảng hốt, bất đắc dĩ báo cáo chuyện này lại.
Đông Tân đón ánh triều dương thức dậy, tâm tình vốn có chút tốt, dù sao Hồng Diệp Môn xuất hiện hai vị thiên tài tuyệt thế, nhưng hoàn toàn không ngờ được, chuyện mà hắn nghe được lại như sấm sét giữa trời quang.
Khi Thiên Hồi bẩm báo lại từng chuyện đã xảy ra, mặt Đông Tân càng ngày càng khó coi, trong con ngươi ẩn chứa vô tận tức giận.
“Mất dấu!”
Rốt cuộc Đông Tân bùng nổ.
Nộ khí ép tới ba người Thiên Hồi cũng không dám ngẩng đầu lên.
Thiên Hồi thấp giọng trả lời: “Đông phó môn chủ, lão hủ cam chịu bị phạt, cho dù phạt trăm năm thì Thiên Hồi ta vẫn không oán không hối!”
“Ngươi cũng dám có oán!”
Đông Tân cả giận nói, vốn định chỉ vào ba người Thiên Hồi mắng một trận, nhưng tay giơ lên rồi lại thôi, cắn răng nén giận.
Mắng?
Giết?
Cho dù có chôn ba người theo cũng là chuyện vô bổ.
Chuyện cấp bách bây giờ là tìm được Triệu Tứ và Tiểu Diệp.
Hai người có thiên phú tuyệt thế bái nhập Hồng Diệp Môn, có thể nói là phúc phận của Hồng Diệp Môn đã yên lặng ngàn năm, cho dù như thế nào thì cũng phải tìm ra được.
Còn chuyện trừng phạt thì tới lúc đó nói sau.
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau đi tìm!” Đông Tân gầm thét một tiếng, một cước đá vào đùi Thiên Hồi.
Không đá một cước, thực sự khó chịu!
Thiên Hồi bị một cước đạp bay, liên tục lăn lộn mười mấy vòng, chật vật đâm vào ngưỡng cửa chủ điện, sau khi đứng lên thì tranh thủ đi ra ngoài, chuẩn bị phát động càng nhiều người hơn. Hắn biết, nếu còn không tìm thấy thì không chỉ là một cước đơn giản như vậy.
Hai người Trần Liệt thấy thế thì cũng vội cáo lui.
Sau khi ba người rời đi, Đông Tân vội gọi đệ tử gõ vang kim chung.
Đông.
Đông.
Liên tục bảy tiếng kim chung vang vọng tận mây xanh, đinh tai nhức óc.
Trăm vạn người trong Hồng Diệp Môn ngóng nhìn nội môn, ai cũng tò mò.
Bởi vì đã lâu rồi kim chung không có vang lên tới bảy tiếng!
Tiếng chuông còn quanh quẩn ở trên không, có mấy đạo kinh hồng lướt qua bầu trời, sau đó cùng rơi xuống trước trước chủ điện trong nội môn. Chỉ mấy trăm hơi ngắn ngủi, trong chủ điện nội môn đã tụ tập hơn ba mươi người, mỗi người đều ngự phong mà đến, đều là cường giả Địa Vô Cấm.
Nhìn những người trước mắt, Đông Tân trầm mặc, nói: “Ba ngày, cho dù lật tung Hồng Diệp Môn thì cũng phải tìm được Triệu Tứ và Tiểu Diệp. Lý do tìm người các ngươi có thể tùy tiện bịa ra, nhưng mà sự thật nhất định phải giấu.”
Đông Tân chỉ sợ giấu không được, một khi giấu không được thì sợ là hai thế lực lớn khác sẽ nhìn chằm chằm.
Không được bao lâu, ba nhà đối xử với Cửu Vĩ nhất tộc như thế nào thì hai nhà sẽ đối xử lại với Hồng Diệp Môn y như thế.
Chúng trưởng lão Hồng Diệp Môn còn chưa kịp biết là chuyện gì xảy ra, nghe mệnh lệnh xong thì còn có chút không hiểu.
Đương nhiên, bọn họ cũng biết Tiểu Diệp và Triệu Tứ.
Loại chuyện này giấu diếm được đệ tử Hồng Diệp Môn, giấu diếm được người ngoài, nhưng lại không gạt được trưởng lão Hồng Diệp Môn.
“Đông phó môn chủ, hai tiểu gia hỏa này mất tích?”
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?”
Mọi người nghi ngờ hỏi.
Đông Tân nhịn cơn tức xuống, trầm giọng nói: “Hai người mất tích... đi, không cần hỏi nhiều như vậy, nhanh chóng phái người đi tìm.”
Chúng trưởng lão Hồng Diệp Môn hai mặt nhìn nhau vài lần, thấy Đông Tân tức giận thì cả đám cũng không dám hỏi thêm cái gì, vừa ra khỏi cửa thì phát động người, bắt đầu tìm kiếm Triệu Tứ và Tiểu Diệp.
Còn lý do.
Thiên kì bách quái.
Có nói là tìm con gái riêng.
Nói là tìm con riêng.
Trong lúc nhất thời, một trận thủy triều bộc phát trong Hồng Diệp Môn, một trận sóng gió tìm người trước nay chưa từng có.
Thời gian từng giờ trôi qua, người của rất nhiều trưởng lão Hồng Diệp Môn cứ cách một canh giờ là bẩm báo lại cho Đông Tân một lần, không có lần nào là nghe được kết quả muốn nghe, Đông Tân cũng muốn bóp chết Thiên Hồi.
Cứ như vậy, sau khi liên tục tìm ba bốn ngày, Trần Liệt đột nhiên nhận ra một vấn đề, chạy thẳng tới chỗ báo danh của đệ tử ngoại môn.
Dẫn người đọc hồ sơ của đệ tử ngoại môn trong mười năm gần đây, sau đó Trần Liệt không biết phải làm sao.
Ai mà nghĩ Triệu Tứ và Tiểu Diệp không phải đệ tử Hồng Diệp Môn?
Ai dám nghĩ như vậy?
Lại có người nào sẽ nghĩ như vậy?
Chỉ có hắn nghĩ như vậy, hơn nữa còn đi tra xét.
Kết quả là không có bất cứ ghi chép gì liên quan tới hai người Triệu Tứ, Tiểu Diệp.
Kết hợp với tình huống đệ tử trong môn phái không có ai biết hai người, Trần Liệt choáng, lập tức báo chuyện này lại cho những trưởng lão khác.
Một truyền hai.
Hai truyền ba.
Không đến nửa ngày, tất cả trưởng lão Hồng Diệp Môn đều biết kết quả này.
“Đi nội môn.”
“Nếu để cho Đông phó môn chủ biết được chuyện này thì sợ là hắn sẽ nổ.”
“Vốn đang ném giận, biết chuyện này thì sợ là…”
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhưng mà cuối cùng vẫn cùng nhau bay vào nội môn.
Dù sao thì cùng nhau nói vẫn tốt hơn là chia ra nói.
Lúc này, vừa khéo Đông Tân đã làm xong mấy chuyện khác, chuẩn bị nghe bọn thủ hạ bẩm báo lại một chút, nhưng mà rất nhiều trưởng lão Hồng Diệp Môn đều đáp xuống bên ngoài đại điện, vội ra hiệu cho thủ hạ im lặng.
Chẳng lẽ tìm được?
Trên mặt Đông Tân lộ vẻ vui mừng.
Cuối cùng có tin tức tốt!
Nhưng mà thấy khi rất nhiều trưởng lão Hồng Diệp Môn đi vào trong mà không có dẫn theo hai người Tiểu Diệp, nụ cười của Đông Tân hơi cứng lại.
“Đông phó môn chủ, chúng ta có việc muốn bẩm báo.”
“Liên quan đến sự thật hai người Tiểu Diệp, Triệu Tứ mất tích, ngài tốt nhất là ngồi xuống nghe.”
Đông Tân tức giận nói: “Nói nhanh đi!”