Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đẩy Thiên Hồi ra.
Ai bảo là hắn trông chừng không được.
Bây giờ sự thật cũng phải do hắn nói.
Thiên Hồi kiên quyết đứng dậy, sau đó nói: “Thuộc hạ đã đọc hết hồ sơ của đệ tử nội môn, ngoại môn trong Hồng Diệp Môn trong gần mười năm nay. Cũng không có tìm được bất kỳ ghi chép gì có liên quan tới hai người Tiểu Diệp, Triệu Tứ. Đồng thời, trong trăm vạn đệ tử của Hồng Diệp Môn cũng không có một người nào nhận ra hai người. Từ hai điều trên, tổng hợp lại. thuộc hạ cảm thấy...”
Thiên Hồi dừng lại.
Hắn không dám nói tiếp nữa.
Lông mày Đông Tân run lên bần bật, cả giận nói: “Ngươi nói cái gì!”
Hắn biết Thiên Hồi muốn nói cái gì.
Trần Liệt trưởng lão cũng vội vàng đứng dậy, nói: “Đông phó môn chủ, chuyện này có ẩn tình phức tạp.”
Mặt Đông Tân giật một cái, cắn răng, nén giận, trầm giọng nói: “Ngươi nói là có mấy mao đầu tiểu tử không biết tới từ chỗ nào, giả vờ làm đệ tử Hồng Diệp Môn, sau đó trộm đi chín mươi chín tấm Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ, mười tấm Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ trên Thiên Giai Duyên? Hơn nữa còn ở ngay trước mặt ta!”
Rất nhiều trưởng lão Hồng Diệp Môn cười một tiếng đắng chát, đều cúi đầu không nói.
Còn có thể làm gì được nữa?
Không thấy người.
Tuyền Qua Đồ cũng không có.
Lần này Hồng Diệp Môn lỗ lớn.
Bất đắc dĩ nhất là tất cả bọn họ đều không tra được lai lịch của mấy người đó, cũng không đoán ra được là thế lực nào to gan như vậy.
Nhổ lông dê của Hồng Diệp Môn thì thôi đi, còn phái ra hai vị thiên tài tuyệt thế.
Như này đã không còn là to gan lớn mật nữa rồi.
Phải nói là vô cùng điên cuồng!
Chẳng lẽ không sợ chuyện bại lộ, hai vị thiên tài tuyệt thế bị Hồng Diệp Môn giữ lại hoặc chém giết?
Chín mươi chín tấm Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ, mười tấm Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ tuy vô cùng trân quý, nhưng có thể quý hơn hai thiên tài không?
Một lúc lâu sau, trong đại điện vẫn yên tĩnh đáng sợ.
Tất cả mọi người thở mạnh cũng không dám, sợ cho Đông Tân nổi điên lên trút giận vào bọn họ.
Đột nhiên, Đông Tân hô to hai tiếng.
“Tra!”
“Cẩn thận tra!”
Mọi người vội vàng đáp lại, sắc mặt từng người đều cực kỳ khó chịu.
Dám khi dễ đến trên đầu Hồng Diệp Môn?
Đối phương muốn làm Lăng Tiêu Kiếm Phái thứ hai như vậy?
Sau đó, Đông Tân lạnh lùng nhìn đám người, lướt qua từng gương mặt, cuối cùng dừng ở ba người Trần Liệt, Thiên Hồi và Thanh Hoàng. Ba người bọn họ là người trông chừng Thiên Giai Duyên, bây giờ xảy ra chuyện như thế này, khó mà thoát được tội!
Đương nhiên Thiên Hồi cũng biết rõ điều này, cho nên khi ánh mắt lạnh lùng ccuar Đông Tân rơi vào ba người thì hắn đứng dậy ngay.
Thiên Hồi bước tới trước một bước, khom người nói: “Thuộc hạ nên bị phạt, chỉ hi vọng Đông phó môn chủ chớ trách Trần Liệt trưởng lão và Thanh Hoàng trưởng lão.”
Đông Tân lạnh lùng nói: “Ngươi đang dạy ta làm việc?”
Thiên Hồi cúi đầu, vội nói: “Thuộc hạ không dám!”
Đông Tân hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Tội làm mất đi Tuyền Qua Đồ, ba người các ngươi đều có phần. Ta cũng lười nói nhiều, kể từ hôm nay... ba người các ngươi đi thủ Chích Vô giới, trong vòng trăm năm, ba người các ngươi không được phép bước ra khỏi Chích Vô giới nửa bước!”
“Chúng ta lãnh phạt.”
Ba người chán nản chấp nhận kết quả này.
Thủ thì thủ.
Thời gian trăm năm cũng không có khó chịu như vậy.
Cường giả Địa Vô Cấm có tuổi thọ ngàn năm, trăm năm tuy nhiều nhưng cũng không có khiến cho người ta khó mà chấp nhận được.
Sau khi tuyên bố trừng phạt ba người, Đông Tân lại nói với tất cả mọi người: “Chuyện này nhất định phải tra rõ ràng trước khi môn chủ trở về, nếu tra không ra các ngươi cũng đừng mong dễ chịu. Sau khi điều tra rõ thì lập tức bẩm báo!”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Tuân mệnh!”
Mọi người đồng thanh đáp.
...
Chích Vô giới.
Trên phi thuyền, Ôn Bình vận chuyển Trường Mạch Công với tốc độ cao, diễn sinh ra vòng xoáy khổng lồ, tham lam thôn phệ mộc khí nồng đậm trong Chích Vô giới.
Mộc khí mênh mông từ bốn phương tám hướng tuôn tới chỗ Ôn Bình.
Nội tình mấy ngàn năm, Ôn Bình há có thể lãng phí được?
Nếu có rất nhiều thiên tài địa bảo không thể ngắt đi vậy thì thôn phệ một phần.
Thiên tài địa bảo thuộc tính mộc, một cái cũng không thể bỏ qua.
Một lúc lâu sau, khi mộc khí ở vùng thế giới này thưa dần, Ôn Bình ngừng vận chuyển Trường Mạch Công, lái phi thuyền đổi một chỗ khác.
“Suy cho cùng thì vẫn là nội tình hai ba ngàn năm, mộc khí ẩn trong những thiên tài địa bảo này nồng đậm hơn Bất Hủ Tông bây giờ quá nhiều.”
Ôn Bình không khỏi cảm thán một câu.
Bởi vì tu hành mấy ngày nay lại hơn xa tu hành mấy tháng ở Bất Hủ Tông.
Phải biết, bây giờ Bất Hủ Tông có hơn ngàn cây Kiến Mộc và hơn trăm cây Bất Tử Thụ.
Nhưng mà nồng độ mộc khí vẫn không sánh bằng Chích Vô giới.
Nếu như tu hành trong Chích Vô giới thêm mấy ngày nữa thì thượng cảnh có thể viên mãn, muốn xung kích Địa Vô Cấm thì chỉ cần mấy viên Phá Kính Đan là được.
“Nếu lại có thêm mấy cái Chích Vô giới như vậy thì tốt.” Ôn Bình cười cười, nhưng mà hắn cũng biết đây là chuyện không thể.
Có thể gặp được một cái đã là quá may mắn.
Đang lúc Ôn Bình đổi một khu vực khác tiếp tục thôn phệ mộc khí trong thiên tài địa bảo thì một tiếng long ngâm cao vút vang vọng chân trời.
Một giọng nói vang vọng trong đầu hắn.
Mộc Long đã suy nghĩ kỹ!
“Nhân tộc, ngươi nói đây cũng không phải là lần đầu tiên người nhìn thấy yêu của thời đại trước?”
Ôn Bình đáp: “Chỗ ta có hai con Điện Thủ.”
“Điện Thủ... yêu này huyết mạch không tệ. Ngươi trợ giúp bọn chúng như thế nào?”
Mấy ngày nay, Mộc Long nghĩ rất rõ ràng.
Hắn là Chân Long.
Sao có thể thành thịt cá?
Ôn Bình nói thẳng: “Cho bọn nó ăn vài thứ, trước mắt thực lực sắp tới gần Địa Vô Cấm.”
“Cụ thể là ăn cái gì? Ta đã ăn vạn vật ở thời đại này nhưng mà không có thứ gì có thể trợ giúp cho ta.”