Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 941 - 【Vip】 Tới Rồi Còn Muốn Đi?

【VIP】 Tới rồi còn muốn đi? 【VIP】 Tới rồi còn muốn đi?

Mộc Long hỏi dò.

Nó muốn biết, rốt cuộc nhân tộc trước mắt có cách gì?

Ôn Bình nói tiếp: “Thời đại trước đã kết thúc, những gì trước đây giờ cũng là mây gió thoảng qua, nếu thứ có thể giúp ngươi tăng cao thực lực ở thời đại trước không có ở thời đại này, như vậy ngươi chỉ cần có một khởi đầu mới là đủ. Một cái khởi đầu hoàn toàn mới!”

“Khởi đầu hoàn toàn mới?”

“Ngươi muốn cho ta tu luyện một lần nữa?”

Mộc Long hỏi.

Ôn Bình lắc đầu.

“Dĩ nhiên không phải. Chờ ngươi tu luyện tới đỉnh phong một lần nữa thì ít nhất cũng qua mấy trăm năm hoặc hơn ngàn năm, như vậy thì khiến cho ngươi đi theo ta cũng không có ý nghĩa gì.”

“Đó là?”

“Bây giờ yêu lực của ngươi hết sức khổng lồ, vượt xa bất kỳ Yêu Thần thực lực Địa Vô Cấm Trung Cảnh nào, cho nên ngươi chỉ cần lợi dụng yêu lực của ngươi là đủ.”

“Lợi dụng yêu lực?”

“Cho dù là thời đại trước hay là thời đại này, thật ra thì yêu cũng chưa tiến hóa hoàn mỹ, bao gồm cả Long tộc! Cũng có Yêu tộc dần dần phát hiện tác dụng của yêu lực, đồng thời tiến hành lợi dụng. Nhưng mà phương thức vận dụng lại cực kỳ thô ráp, không khác gì trẻ con.”

“Long tộc còn chưa đủ hoàn mỹ? Thời đại trước, thậm chí là thời đại này, Long tộc vẫn luôn là huyết mạch chí cao.”

Rõ ràng Mộc Long có chút không phục.

Ôn Bình cười khẽ một tiếng, nói: “Đó là các ngươi tự cho là hoàn mỹ, cũng không phải là hoàn mỹ đúng nghĩa. Dĩ nhiên, ở đây nói nhiều với ngươi thì ngươi cũng sẽ không hiểu được, hơn nữa ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây giải thích cho ngươi. Chờ ngươi tận mắt nhìn thấy thì ngươi sẽ hiểu —— cái gì mới là yêu chân chính!”

“Ta đang mong đợi.”

M ặc dù Mộc Long không phục, cũng không dám tin tưởng Ôn Bình, thế nhưng ở trong mắt Ôn Bình, nó thấy được tự tin tuyệt đối.

Cho nên tin hay là không tin đều không quan trọng nữa.

Quan trọng là sau khi tận mắt nhìn thấy thì sẽ tự hiểu.

...

Sau ba ngày.

Chỗ một vách đá hiểm yếu ở sau đại điện nội môn Hồng Diệp Môn, Khúc Cảnh Chi Thủy sóng ngầm cuồn cuộn chảy từ trong vách đá ra —— đây cũng là lối vào Chích Vô giới!

Cách đó không xa, mấy trăm người trùng trùng điệp điệp đi theo ba người Trần Liệt, Thiên Hồi, Thanh Hoàng tới chỗ này, mỗi người đều giữ im lặng, chỉ lo bước đi.

Dừng lại bên bờ Khúc Cảnh Chi Thủy, Trần Liệt quay người, thở dài, nói: “Đều trở về đi, trăm năm, trong nháy mắt là qua. Các ngươi cũng đừng để cho khi lão phu đi ra thì không gặp được!”

Trần Liệt nói xong, Thiên Hồi, Thanh Hoàng cũng cáo biệt bằng hữu, đệ tử và thân nhân, dĩ nhiên cũng chỉ có một câu đôi lời.

Mặc dù tư tưởng khác biệt, có người cảm thấy ly biệt khó chịu, cũng có người cảm thấy chỉ bình thường thôi, nhưng mà ba người đều có chung một suy nghĩ.

“Sau khi các ngươi đào ra được kẻ chủ mưu thì nghĩ cách đưa đầu của bọn họ vào, nếu như có thể bắt được sống thì càng tốt hơn!”

Ba người đều cực hận kẻ chủ mưu của chuyện này.

Đương nhiên, cũng bao gồm mấy người Triệu Tứ, Tiểu Diệp.

Bây giờ nghĩ lại một chút, bọn họ đúng là ngốc.

Triệu Tứ!

Đây là tên của người bình thường sao?

Vậy mà lúc đó bọn họ lại tin.

Dặn dò xong, ba người mới bay vào Chích Vô giới.

Vào Chích Vô giới, ba người nhìn nhau một chút.

“Tìm một chỗ bế quan tu luyện đi.”

“Bế quan trăm năm, lỡ như có thể tiến thêm một bước thì sao?”

Ba người an ủi nhau một câu, sau đó từng người bay về từng nơi khác nhau.

Một người hướng đông, một người hướng tây, còn có một người hướng bắc.

Ba người đều muốn đi tìm cái một chỗ vừa ý, chuẩn bị bế quan trăm năm.

Cũng may phong cảnh trong Chích Vô giới tú lệ, so với bên ngoài thì chỉ có hơn chứ không kém, cũng có thể ở lại được.

Chẳng qua là ba người không ai nghĩ ra được, rốt cuộc là cái thế lực nào mà dám đưa hai thiên kiêu tuyệt thế tới trộm một trăm lẻ chín tấm Tuyền Qua Đồ.

Tuy Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ trân quý.

Tuy Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ khó được.

Nhưng đâu thể quý hơn thiên kiêu?

Nhất là “Tiểu Diệp” đó, mặc dù tên là giả nhưng tuổi tác, thiên phú lại là sự thật rành rành ra đó.

Dùng nàng để đổi Tuyền Qua Đồ trên Thiên Giai Duyên, quá điên cuồng!

Âm Dương gia?

Hiên Đình Các?

Sao hai nhà này lại có phách lực như vậy?

Bọn họ dám làm như vậy với Hồng Diệp Môn?

“Ngoại trừ Âm Dương gia, Hiên Đình Các ra thì còn có thế lực nào dám làm như thế?” Thiên Hồi trầm tư, không ngừng lướt qua trời cao.

Một lúc sau, hắn suy tính tới toàn bộ thế lực ngũ tinh thực lực mạnh mẽ, sau đó tập trung bài trừ những thế lực không có khả năng làm chuyện này.

Sau khi bài trừ hết mới phát hiện, có vẻ như không có thế lực nào dám làm như thế.

“Chẳng lẽ là thế lực bên ngoài Hồng Vực?”

Thiên Hồi lại lâm vào trong trầm tư.

Đúng vào lúc này, Thiên Hồi đưa mắt nhìn một chỗ phong cảnh đẹp đẽ. Dựa vào núi, ở cạnh sông, mây quấn sương mù lượn lờ, giống như tiên cảnh. Cũng là một chỗ bế quan tu luyện rất tốt, ở ngoài cũng hiếm thấy cảnh đẹp như thế này.

Ở đó còn có một cái hồ nhỏ, rộng hai mươi, ba mươi trượng, mặt hồ trong veo thấy đáy, trong đến mức có thể nhìn thấy đá và cá bơi dưới đáy hồ. Gió nhẹ lướt qua, thổi cho mặt hồ trong veo gợn sóng từng lớp, làm cho hoa sen đỏ rực trên mặt hồ lay động, cuối cùng lại bình tĩnh trở lại, cảnh đẹp ý vui.

“Chỗ tốt.”

Tạm chọn chỗ này ở qua trăm năm!

Lúc này, Thiên Hồi muốn hạ xuống, nhưng khi còn ở không trung thì nghe được tiếng sào sạt từ trong rừng vọng ra.

Yêu vật?

Thiên Hồi ngây ra một lúc.

Nhưng hắn nhớ yêu vật trong Chích Vô giới đã bị đồ sát gần như không còn từ lâu rồi.

Thiên Hồi phóng cảm giác xuống dưới dò xét, bắt được tên đệ tử thiên kiêu của Hồng Diệp Môn đang thu thập thiên tài địa bảo ở trong rừng.

Lại là đệ tử Hồng Diệp Môn?

Bình Luận (0)
Comment