Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 942 - 【Vip】 Tới Rồi Còn Muốn Đi? (2)

【VIP】 Tới rồi còn muốn đi? (2) 【VIP】 Tới rồi còn muốn đi? (2)

Lúc này, Thiên Hồi có chút không vui, nếu là bình thường thì hắn còn không đến mức không vui như thế, nhưng hôm nay tâm tình hắn rất kém: “Môn phái đưa ngươi vào nơi truyền thừa, trải đường cho tương lai của ngươi, ngươi lại trả ơn cho môn phái như thế?”

Một tiếng mắng giận dữ xuyên qua cành lá, vọt vào trong rừng!

Tên đệ tử thiên kiêu của Hồng Diệp Môn đó sững sờ, sau đó kích động vội vàng nhảy lên một cái, nhảy trái, nhảy phải, bò lên cành cây của một gốc đại thụ che trời.

Ngẩng đầu nhìn một cái, thấy có một vị trưởng lão Hồng Diệp Môn trên không trung thì vui đến phát khóc!

“Đệ tử Nhạc Nam tham kiến Thiên Hồi trưởng lão! Trưởng lão, rốt cuộc ngài cũng đến rồi!”

Thiên Hồi vẫn giận dữ nói: “Đệ tử của Trần trưởng lão, lão phu biết ngươi! Tiểu tử khốn nạn, ngươi đối xử với cơ hội dành cho mình như thế hả?”

Nơi truyền thừa trong Chích Vô giới, bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn đi vào.

Lại có bao nhiêu người vì một cái danh ngạch này mà đánh đến đầu rơi máu chảy.

Nhưng mà, hằng năm vẫn chỉ có một trăm cái danh ngạch.

Nhạc Nam, cái tên này có thể được Trần Liệt thưởng thức, đến chổ môn chủ xin được một danh ngạch cho hắn, hắn lại không biết quý trọng.

Còn ở trong rừng ngắt thiên tài địa bảo làm gì!

Làm chuyện lãng phí thời gian như vậy!

Lúc này, Nhạc Nam cũng không để ý tới giải thích, vội vàng kể rõ đầu đuôi mọi chuyện: “Thiên Hồi trưởng lão, có cường giả xông vào Chích Vô giới. Lần này, các đệ tử đi vào Chích Vô giới đều bị gã cường giả đó cầm tù, nhất định phải dùng thiên tài địa bảo lắp đầy tàng giới mà hắn đưa cho chúng ta. Chúng ta muốn chạy trốn nhưng đệ tử chạy trốn đều bị người đó giết đi.”

Thiên Hồi sững sờ, thấy sắc mặt hoảng hốt của Nhạc Nam thì mới nhận ra có gì đó không đúng.

Đúng nha!

Đối phương đã chạy đến Thiên Giai Duyên lấy đi nhiều Tuyền Qua Đồ như vậy.

Sao sẽ rời khỏi đây đơn giản như vậy!

“Mau theo ta rời đi!”

Thiên Hồi nhận ra được điểm này, vội vàng muốn rời khỏi.

Nhưng mà, một giọng nói vang lên trên không.

“Đi vội vã như vậy làm gì?”

Thiên Hồi vừa quay đầu lại thì giật nảy mình.

Một cường giả chân đạp phi kiếm xuất hiện trên đỉnh đầu từ bao giờ, dùng cảm giác quét đi qua thì hoàn toàn không nhìn thấu cảnh giới của hắn.

Bỗng nhiên, một bóng dáng hiện ra trong đầu Thiên Hồi.

Cảm giác quen thuộc xuất hiện!

“Là ngươi!”

Thiên Hồi giật mình.

Đây chẳng phải là thanh niên đi cùng Tiểu Diệp và Triệu Tứ hôm đó sao?

Dáng vẻ này, gương mặt này, trong những ngày tìm kiếm Triệu Tứ và Tiểu Diệp, hắn nhìn không dưới trăm lần.

Có thể nói, ngoại trừ đệ tử đã từng phản bội hắn, chỉ có người này khiến cho hắn khó quên nhất.

Ôn Bình cười nói: “Há, nhận ra ta sao.”

“Rốt cuộc thì ngươi là ai?”

Thiên Hồi hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn.

Ôn Bình đáp: “Không phải là Hồng Diệp Môn các ngươi phát thông cáo diệt môn, muốn hủy diệt tông môn ta trước sao? Sao giờ còn hỏi ngược lại ta là ai.”

Thiên Hồi sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: “Bất Hủ Tông!”

“Nhớ thì tốt.”

Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng.

Nếu không phải Thiên Hồi đến thì hắn còn có thể tu luyện thêm mấy ngày, trực tiếp hút sạch mộc khí trong Chích Vô giới.

Thượng cảnh viên mãn ở trong tầm tay!

Đáng tiếc, Thiên Hồi tới.

Sau đó thì không làm được nữa.

“Nhanh lên!” Thiên Hồi trưởng lão lao xuống dưới, ôm Nhạc Nam muốn rời khỏi Chích Vô giới.

Đánh một trận?

Không!

Thiên Hồi không có xúc động như vậy.

Bây giờ hắn phải truyền tin tức đi.

Sau lưng, giọng Ôn Bình lại vang lên: “Không phải ngươi nghĩ là còn có thể đi chứ?”

Thiên Hồi không thèm để ý, hắn cảm thấy mình còn không yếu tới mức không đi được.

Nhưng mà, một hơi sau, hắn biết mình sai.

Một luồng khí tức đáng sợ quanh quẩn giữa thiên địa, đột nhiên xuất hiện, khiến cho Thiên Hồi cực kỳ hoảng sợ.

Khí tức của Địa Vô Cấm Trung Cảnh!

Một luồng!

Hai luồng!

Ba luồng!

Không...

Mười luồng!

“Cái này...” Thiên Hồi ngơ ngẩn.

Nội tình của Hồng Diệp Môn cũng chỉ đến thế thôi!

...

“Thật là thoải mái.”

Trần Liệt dựa vào một tảng đá lớn bên vách núi, ngắm nhìn sơn thủy phương xa.

Nhập gia tùy tục!

Mặc dù mạch khí trong Chích Vô giới mỏng manh một chút, nhưng nếu như bế quan tu luyện trăm năm thì cũng có tiến bộ.

Thời gian trăm năm, dùng tu luyện mạch thuật đi.

Vừa khéo hắn cũng có chỗ muốn tăng lên.

Sau một khắc, sắc mặt Trần Liệt nghiêm lại.

Ngẩng đầu nhìn một cái, một con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển dữ tợn xuất hiện trên không, còn có Khô Lâu Chiến Sĩ cầm cự phủ trong tay và Cốt Long vân vân.

Tổng cộng có năm vị!

Tất cả đều có thực lực Địa Vô Cấm Trung Cảnh!

Trần Liệt bối rối, quay người muốn chạy nhưng mà đối mặt với năm sinh vật vong linh thực lực Địa Vô Cấm Trung Cảnh giáp công thì sao có thể chạy được?

Cùng lúc đó, Thanh Hoàng cũng bị năm sinh vật vong linh vây quanh.

Sau khi chạy được vài dặm thì bị Khô Lâu Chiến Sĩ một tiễn bắn trúng đầu, kết thúc tính mệnh.

Ba người vừa chết, Ôn Bình cũng không muốn ở lại Chích Vô giới nữa, gọi ba người Chiêm Đài Diệp lại, sau đó lại triệu tập các đệ tử Hồng Diệp Môn.

Tập hợp tất cả tàng giới lại, ba người Chiêm Đài Diệp, nhét đầy được năm cái trong số mười cái.

Đệ tử Hồng Diệp Môn vì thực lực mạnh hơn ba người Chiêm Đài Diệp cho nên cho dù chậm hơn ba người Chiêm Đài Diệp một chút nhưng vẫn nhét đầy được mười cái tàng giới. Nhưng mà vẫn có người không có đạt được tiêu chuẩn của Ôn Bình, chỉ nhét đầy tám cái tàng giới.

Ôn Bình cũng không có nhân từ.

Nếu đã chọn sau này làm tạp dịch thì tay chân không thể chậm chạp được!

Tay chân chậm chạp thì giữ lại làm gì?

Một kiếm chém giết, Ôn Bình kêu tất cả mọi người lên phi thuyền.

Hắn thì chuẩn bị cho đại chiến cuối cùng.

Ba người vừa chết, Hồng Diệp Môn không thể không phát hiện được.

Giờ phút này, chỉ sợ người Hồng Diệp Môn đã chặn ở cửa ra Chích Vô giới.

Bình Luận (0)
Comment