Đông!
Đông!
Đông!
Kim chung lại vang lên bảy tiếng.
Mới mấy ngày trước vang lên bảy tiếng, bây giờ giờ lại vang nữa, chuyện này khiến cho hơn trăm vạn người của Hồng Diệp Môn đều ngẩn người nhìn nội môn.
Vốn kim chung vang lên bảy tiếng trăm năm mới có thể gặp được một lần.
Lần vang lên gần nhất là bảy mươi năm trước!
Nhưng bây giờ lại không giống như vậy!
Không đến bảy ngày, kim chung lại vang lên.
Mấy chục đạo kinh hồng xẹt qua trời cao, đệ tử Hồng Diệp Môn nhìn thấy thì như rơi vào trong sương mù, không hiểu rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra.
Trăm hơi sau khi kim chung vang lên bảy tiếng, hơn năm mươi vị trưởng lão Địa Vô Cấm tụ tập trước chủ điện nội môn, tất cả mọi người nhìn về phía phu nhân áo đỏ bên cạnh Đông Tân phó môn chủ.
Phu nhân đó là một trong số trưởng lão của Hồng Diệp Môn, cũng không có gì hấp dẫn.
Bàn về tuổi trẻ, bàn về dung nhan, nội môn Hồng Diệp Môn có cả tá người mạnh hơn nàng.
Nguyên nhân khiến cho tất cả mọi người nhìn về phía nàng là vì nàng đang cầm ba viên sinh mệnh hồng tinh rạn nứt trong tay.
Trong Hồng Diệp Môn, mỗi một viên sinh mệnh hồng tinh tương thông với huyết mạch của một trưởng lão, người còn thì đương nhiên là hồng tinh cũng còn.
Nhưng nếu như hồng tinh nứt ra thì có nghĩa là một vị trưởng lão Địa Vô Cấm tử vong!
“Chết ba vị?”
“Sao lại như vậy?”
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cố gắng tìm kiếm hảo hữu còn chưa tới.
Phu nhân cũng lên tiếng nói: “Đừng tìm nữa, là sinh mệnh hồng tinh của ba vị trưởng lão Trần Liệt, Thanh Hoàng, Thiên Hồi.”
Mọi người ngơ ngẩn.
Ba người Trần Liệt?
Không phải bọn họ vừa bị phạt vào Chích Vô giới thủ trăm năm sao?
Sao đột nhiên lại bỏ mình?
Hơn nữa bọn họ hoàn toàn không có cảm giác nhận có cường giả Địa Vô Cấm chiến đấu.
Chẳng lẽ là bị Đông phó môn chủ xử tử?
Thấy tất cả mọi người lại ngờ vực vô căn cứ, phu nhân áo đỏ đang muốn mở miệng giải thích nhưng lại bị Đông Tân ngăn lại. Đông Tân bước ra một bước, trực tiếp nói: “Tất cả mọi người đi tới ngoài Chích Vô giới đi!”
Mọi người vội vàng gật đầu.
Mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng phó môn chủ có lệnh, đương nhiên phải tuân theo.
Đông Tân dứt lời thì đi trước, bay ra khỏi chủ điện, lướt về phía Chích Vô giới.
Hơn năm mươi vị Địa Vô Cấm trưởng lão cũng theo kịp.
Những người có lòng hiếu kỳ mạnh thì không có đuổi theo mà dừng lại hỏi thăm phu nhân áo đỏ xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Phu nhân áo đỏ nói: “Hôm nay, ba vị trưởng lão Trần Liệt mới vừa đi vào Chích Vô giới, còn chưa tới một canh giờ thì sinh mệnh hồng tinh của ba vị trưởng lão nứt ra.”
Nghe được câu trả lời như vậy, tất cả mọi người đều giật mình.
Khó trách kim chung lại vang lên bảy tiếng!
...
Ngoài Chích Vô giới.
Sau nửa nén hương, mấy ngàn cường giả Trấn Nhạc Cảnh của Hồng Diệp Môn kim khôi thiết giáp vây chặt cửa vào, một con kiến cũng không chui lọt được.
Ba tầng trong, ba tầng ngoài!
Ngàn người đều mở mạch môn, tạo thành một cái mạch trận khổng lồ, sau đó từng cột sáng kim sắc trong mạch trận phóng lên tận trời, bay lên không trăm trượng, sau đó nổ tung, tản ra hóa thành kim chung bao trùm toàn bộ phạm vi ngàn mét xung quanh, không chừa lại một chút khe hở nào.
Đừng nói là người, cho dù là một con ruồi cũng không bay ra được.
“Bình Lang trưởng lão, ngươi dẫn mười người đi gia cố mạch trận, tóm lại, ta không muốn có bất kỳ cá lọt lưới nào chạy trốn được!”
Dứt lời, Đông Tân ngồi xếp bằng trên không.
Nhìn chỗ bị kim chung bào trùm bên dưới, yên lặng chờ người trong Chích Vô giới ra tới.
...
Cùng lúc đó, phi thuyền của Ôn Bình cũng đang dùng tốc độ cao chạy tới lối ra Chích Vô giới.
Rất nhiều đệ tử thiên tài của Hồng Diệp Môn đều bị Ôn Bình nhốt trong khoang thuyền, bọn họ thông qua cửa sổ trên khoang thuyền thấy được phi thuyền đang rời khỏi Chích Vô giới, cả đám đều tuyệt vọng.
Mới đầu khi vào Chích Vô giới thì bọn họ cho rằng tương lai của mình sẽ bừng sáng.
Không lâu sau nữa thì có thể tỏa sáng trên sân khấu lớn Hồng Vực này, cũng sẽ được tất cả mọi người nhớ kỹ.
Nhưng mà hiện thực, ngày mai sẽ ra sau bọn họ không biết được!
Sinh tử cũng là ẩn số!
Cũng có người không từ bỏ hi vọng, vẫn luôn an ủi nữ đệ tử bên cạnh: “Yên tâm đi, các trưởng lão nhất định sẽ tới cứu chúng ta.”
Được hắn trấn an, cũng có mấy người dần thấy được ánh sáng hi vọng.
Ánh sáng hi vọng phá vỡ hắc ám, chiếu sáng trái tim bọn họ.
“Đúng! Hồng Diệp Môn cũng không phải là chỗ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”
“Chắc chắn bọn họ sẽ chết!”
Mấy người cắn răng nghiến lợi nhìn về phía cửa gỗ khoang thuyền, giống như tầm mắt có thể nhìn xuyên qua cửa gỗ thấy được Ôn Bình trên boong thuyền.
Ở bên ngoài, Ôn Bình nghe được động tĩnh bên trong nhưng cũng không thèm để ý tới.
Người mà.
Không tuyệt vọng mấy lần thì luôn cảm thấy là còn có hi vọng.
Bên cạnh Ôn Bình, Mộc Long hóa thành lão tẩu râu xanh, hờ hững nhìn lối ra Chích Vô giới, trầm giọng hỏi: “Hồng Diệp Môn có khúc mắc với ngươi?”
“Vậy ngươi sẽ giúp ai?”
Ôn Bình còn nhớ, Mộc Long có một lời hứa với Hồng Diệp Môn.
Mộc Long không hề nghĩ ngợi nói: “Đó là một đám người chỉ biết vòi vĩnh, cũng nên phế bỏ lời hứa vài ngàn năm trước. Ta là Chân Long, vĩnh viễn không muốn làm thịt cá, cho nên kể từ hôm nay, ta chỉ trung với người có thể giúp ta khôi phục thực lực.”
Ôn Bình không có nói tiếp.
Mộc Long nói rất rõ ràng, đó là không giúp Hồng Diệp Môn, nhưng bây giờ cũng sẽ không giúp hắn.
Đây là một cách làm rất khéo.
Tiến thối tự nhiên.
Nhưng mà Ôn Bình không thích!
Không có trả giá mà muốn thấy hồi báo?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Ôn Bình nói: “Mộc Long, dẫn ngươi rời khỏi Chích Vô giới, khôi phục thực lực, đó là ta đang giúp ngươi, nhưng ngươi phải hiểu được, ta cũng có thể không giúp.”
Mộc Long bỗng nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm Ôn Bình đang cười như không cười.
Hắn không biết lai lịch của người trước mắt này, nhưng hắn biết, người trước mắt này không hài lòng với lời nói mới nãy của hắn.