Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 944 - 【Vip】 Mộc Long Ra Tay

【VIP】 Mộc Long ra tay 【VIP】 Mộc Long ra tay

Ngạo khí thấm sâu vào tận xương tủy của Mộc Long nói cho hắn biết, cùng lắm thì đi thẳng một mạch.

Mình không phải là yêu vật sẽ thần phục nhân tộc!

Nhưng mà dục vọng cầu sinh lại ngăn cản hắn.

Nếu như đi, không được bao lâu thì sẽ thành thịt cá trong mắt nhân loại, chết còn không có tôn nghiêm hơn.

Nhìn chằm chằm Ôn Bình trăm hơi thở, Mộc Long thu ánh mắt lại.

Đúng vậy.

Hình như là hắn sai.

Đối phương cũng không có cần hắn lắm, nhưng hắn lại rất cần sự giúp đỡ của người trước mắt này.

Sau đó, Mộc Long trầm giọng nói: “Ngươi đồng ý giúp ta, ta sẽ dẹp tan tất cả kẻ địch cản đường trước mặt cho ngươi!”

Nghe được câu này, khóe miệng Ôn Bình hơi mỉm cười, nhưng chỉ là thoáng qua.

Rốt cuộc hắn cược thắng.

Long tộc ngông nghênh, nhưng cũng không thắng được dục vọng cầu sinh của nó.

Nhưng vào lúc này, phi thuyền đã tới gần lối ra Chích Vô giới, phi thuyền chưa kịp hạ xuống thì Mộc Long đã vội nhắc nhở: “Bên ngoài giới có người!”

“Rất nhiều người!”

Mộc Long còn nhấn mạnh một câu.

Ba người Lan Thúc nghe nói như vậy thì sắc mặt hơi đổi.

Hai mặt nhìn nhau, không nhịn được, bắt đầu khẩn trương.

Bị phát hiện rồi?

Lúc này, Ôn Bình không có thay đổi gì, còn có chút hưng phấn: “Có người thì có người, đường đường là Chân Long, chẳng lẽ sợ?”

Mộc Long lắc đầu: “Ta là Chân Long, tại sao lại sợ nhân tộc?”

“Vậy thì đi ra gặp bọn họ một chút.”

Lần này, Ôn Bình không để cho phi thuyền lặn xuống.

Mà là chậm rãi từ Khúc Cảnh Chi Thủy đi qua lối ra, rời đi từ vách đá dựng đứng.

Trong nháy mắt khi ra khỏi Khúc Cảnh, tiếng thét phẫn nộ rung trời ập tới.

“Cuồng đồ lớn mật!”

“Cuồng đồ lớn mật!”

Bình Lang trưởng lão mặc hoa phục màu hắc kim gầm một tiếng, trong mắt tràn đầy lửa giận, trường thương đỏ rực trong tay chỉ thẳng vào phi thuyền. Chỗ mà mũi thương chỉ thẳng vào chính là mi tâm của Mộc Long đang đứng trên đầu thuyền, sát ý vô hình trùng trùng điệp điệp ép tới.

Ôn Bình cũng không có mở bình chướng của phi thuyền ra, cho nên sát ý xông vào bên trong phi thuyền rất dễ dàng, bao phủ lấy mấy người Mộc Long.

Đương nhiên, mục tiêu chủ yếu bị sát ý bao phủ là Mộc Long.

Hắn cho là Mộc Long chính là chủ mưu, dù sao khi Mộc Long hóa thành hình người thì tuổi tác rành rành ra đó, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống như là tiểu lâu la.

Lại thêm chuyện Mộc Long thì chỉ có môn chủ mới biết được.

Cho dù là phó môn chủ cũng không có tư cách biết đến sự tồn tại ccuar Mộc Long.

Chứ đừng nói chi là biết được dáng vẻ của Mộc Long.

Bình Lang gầm thét một tiếng, sau đó giận dữ nói: “Các ngươi đúng là chán sống rồi, cũng dám xông thẳng vào thủ phủ Hồng Diệp Môn ta, còn dám giết trưởng lão Hồng Diệp Môn ta. Nợ máu thì phải trả bằng máu, hôm nay các ngươi đừng hòng có một ai còn sống rời khỏi đây!”

“Trận động!”

Hô to một tiếng.

Gần vạn mạch môn cộng hưởng, phát ra tiếng như sấm sét.

Phanh.

Cho dù là ngoài trăm dặm thì cũng có thể nghe rõ được động tĩnh khổng lồ này.

Khiến cho trong trong ngoài ngoài Hồng Diệp Môn và vô số người bình thường đều nhìn về hướng Chích Vô giới.

Theo mạch môn của mấy ngàn tên cường giả Trấn Nhạc Cảnh rung động, kim chung màu vàng kim to lớn bắt đầu xoay tròn, cũng là ba tầng trong ba tầng ngoài, bao trùm phi thuyền trong đó. Một tầng một bình chướng, tất cả có sáu tầng, tầng ngoài cùng còn có mười cường giả Địa Vô Cấm.

Lực phòng ngự mạnh, cho dù là cường giả thượng cảnh muốn đột phá cũng phải cân nhắc một chút.

Địa Vô Cấm Trung Cảnh thì tuyệt đối không thể phá trận!

Ôn Bình thân là người trong cục, ngẩng đầu nhìn mạch trận trùng trùng điệp điệp, khí thế khoáng đạt bốn phía, vươn tay vỗ vỗ vai Mộc Long.

“Có nắm chắc không?”

Mộc Long đáp: “Thử một chút thì biết!”

“Không cần phải để ý đến chúng ta, thoải mái mà làm đi.” Ôn Bình tìm một cái ghế, ngồi trên boong thuyền, nhìn dáng vẻ như định xem kịch.

Mộc Long liếc nhìn hành động của Ôn Bình, hắn biết đây là khảo nghiệm của đối phương dành cho hắn.

Nếu đã như vậy thì để cho hắn nhìn một chút, xem cái gì là Long tộc!

Sở dĩ Long tộc có thể thành chí cao Yêu tộc, đó cũng không phải là dựa vào tên tuổi!

Đôi mắt thất thải của Mộc Long ngưng tụ sát ý, sau đó nhảy lên một cái, rời khỏi phi thuyền, bay về phía tầng phòng ngự thứ nhất của mạch trận. Sau đó, kim chung rung lên, tiếng chuông to lớn như Phạn âm vang lên trong thế giới bị kim chung bao phủ.

Tiếng chuông lọt vào tai có thể chấn cho người nghe ngất đi.

Nếu là cường giả Trấn Nhạc Cảnh bình thường bị nhốt trong đó thì tiếng chuông này đủ để đánh chết hắn.

Nhưng mà trước mặt Chân Long thì nó chỉ là trò trẻ con.

Tiếng kim chung sao có thể sánh ngang với long ngâm?

“Chỉ như vậy thôi sao?”

Mộc Long nhìn chằm chằm Bình Lang trưởng lão, khi ánh mắt của hai người đối diện với nhau, Mộc Long tặng cho hắn một ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Bình Lang thì vẫn giữ tư thái cao cao tại thượng, cao ngạo nói: “Chỉ là trung cảnh mà cũng dám càn rỡ ở trước mặt chúng ta?”

“Ngươi chỉ là một hạ cảnh, đồ sâu kiến mà cũng xứng trào phúng ta? Thế đạo này, ai cũng thích cáo mượn oai hùm như vậy sao?”

Mộc Long nhìn người trước mắt, trong lòng không có chút ý nghĩ nương nay nào. Lúc này, hắn hóa thành kinh hồng, giống như mũi tên bị giương cung bắn đi ra, vọt thẳng tới tầng kim chung thứ nhất. Chẳng biết lúc nào, trong tay hắn xuất hiện một cây cốt thứ dài hai thước, do long cốt màu vàng kim chế tạo!

Khoát tay, Mộc Long cầm cốt thứ đâm tới tầng kim chung đang xoay tròn, định phá mất tầng phòng ngự trong cùng này.

“Hài hước, chưa mở mạch môn, muốn dùng thể xác phá kim chung?” Bình Lang nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy cực kỳ hài hước: “Ngươi cho rằng trong ba tầng, ngoài ba tầng sẽ có điểm yếu sao? Vậy thì ngươi quá coi thường mạch trận trấn phái của Hồng Diệp Môn ta. Kim chung trong ngoài, sáu tầng một thể, ngươi công kích tầng thứ nhất thì cũng không khác gì là công kích năm tầng còn lại. Trừ phi ngươi có thể trong nháy mắt đánh vỡ cả sáu tầng, nếu không thì công kích tầng thứ nhất cũng không có ích lợi gì, chỉ lãng phí thể lực.”

Ầm!

Bình Luận (0)
Comment