Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 952 - 【Vip】 Về Tông

【VIP】 Về tông 【VIP】 Về tông

“Môn chủ, vậy chúng ta?”

“Giờ phút này chắc chắn trong Hồng Diệp Môn lòng người bàng hoàng, nếu như chúng ta không quay về thì sợ rằng sẽ ra chuyện lớn.”

“Môn chủ?”

Hơn mười vị phó môn chủ Hồng Diệp Môn quẳng hết chuyện của Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc qua một bên, theo bọn họ nghĩ, Hồng Diệp Môn chính là căn cơ của bọn họ, chết hơn mười vị cường giả Địa Vô Cấm, nếu bây giờ không quay về thì không chừng sẽ xảy ra loạn lớn, nếu như tình huống tiếp tục chuyển biến xấu thì cho dù chuyến này có thể hợp mưu với hai nhà Âm Dương gia, Hiên Đình Các diệt sạch cường giả của Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc thì cũng không thể nào cứu vãn được tổn thất của Hồng Diệp Môn.

Lúc này, Diệp Vu Bình trầm mặc, so với đông đảo phó môn chủ thì nàng suy tính nhiều thứ hơn.

Đi?

Nàng rất không cam tâm.

Vì bắt Thần tử của Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc này, nàng bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, bố cục vài chục năm, nói không giết thì không giết?

Nhưng nếu không đi thì bây giờ Hồng Diệp Môn không có cường giả tọa trấn, sợ rằng tình huống sẽ tiếp tục chuyển biến xấu xuống nữa, cuối cùng sẽ biến thành như thế nào thì vẫn là một ẩn số.

“Bất Hủ Tông nha Bất Hủ Tông. Các ngươi đúng là cho Diệp Vu Bình ta một kinh hỉ lớn. Nếu không diệt sạch Bất Hủ Tông ngươi từ trên xuống dưới thì đúng là có lỗi với kinh hỉ mà các ngươi tặng cho ta.” Diệp Vu Bình nhắm mắt lại, hận hận xoay người qua chỗ khác, không nhìn Vô Thượng Thành nữa, cũng không nhìn trời xanh mây trắng nữa.

Nàng đã quyết định rời khỏi đây!

Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể từ bỏ hùng tâm tráng chí của mình, chọn trở về Hồng Diệp Môn ổn định cục diện.

...

Khi toàn thể cường giả Hồng Diệp Môn rút khỏi Vô Thượng Thành, đám người trong Vô Thượng Thành đều không thể tin được chuyện này.

Bọn họ vẫn còn đang chờ xem trò hay.

Nhưng mà khi nhận được tin tức từ thế lực phụ thuộc của Hồng Diệp Môn truyền tới thì mọi người bình thường trở lại, hiểu được nguyên nhân tại sao Hồng Diệp Môn lại rời khỏi đây.

Đương nhiên, khi biết thì bọn họ lại rơi vào trong kinh hãi hơn.

“Bất Hủ Tông?”

“Chưa từng nghe tới tên cái tông môn này. Bọn họ lại thừa dịp đám người môn chủ Hồng Diệp Môn không ở trong môn, đánh lén Hồng Diệp Môn, giết chết Đông Tân phó môn chủ với hơn năm mươi vị trưởng lão Địa Vô Cấm Hạ Cảnh.”

“Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai, các ngươi đoán tại sao Bất Hủ Tông sẽ đánh đến tận cửa đi? Đó là bởi vì trước đó vài ngày Hồng Diệp Môn ban bố thông cáo tiêu diệt Bất Hủ Tông, nhưng bởi vì chuyện Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc kéo lấy cho nên không có lập tức động thủ. Nhưng mà lúc này Bất Hủ Tông lại ra tay trước!”

“Bất Hủ Tông này đúng là quả quyết.”

Trong Vô Thượng Thành, người tới người lui bàn tán với nhau.

Nhấm nháp chuyện lớn không thua gì chuyện Thần tử của Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc sẽ bị xử cực hình.

Bao nhiêu năm rồi Hồng Diệp Môn không có bị thua thiệt lớn như vậy?

Một trăm năm?

Hai trăm năm?

Bây giờ lại có một cái thế lực trực tiếp đánh lên Hồng Diệp Môn, liên tục giết hơn mười vị cường giả Địa Vô Cấm, có thể nói là nghe mà rợn cả người.

Khi mọi người trong Vô Thượng Thành bàn tán chuyện này thì người trong hai thế lực lớn khác cũng đang cười. Dù sao ba nhà vốn cũng không phải là bằng hữu thân thiết gì, tại sao lại hợp tác? Cũng bởi vì bọn họ có cùng một kẻ địch thôi.

Trừ chuyện này ra, bọn họ nên tính là kẻ địch của nhau.

Bây giờ thấy Hồng Diệp Môn thiệt thòi lớn như vậy, hơn nữa còn không thể không rời khỏi Vô Thượng Thành, hai nhà bọn họ vui vẻ hơn bất cứ người nào.

Nhưng mà hai nhà cũng không ngờ được là chính vì cường giả Hồng Diệp Môn rời đi nên Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc tới nghĩ cách cứu viện Thần tử hiện này của Cửu Vĩ Yêu Hồ thành công. Mặc dù bỏ ra một cái giá lớn thê thảm nhưng mà Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc vẫn thành công cứu được Thần tử đi, vả cho hai nhà một cái bạt tay.

Đương nhiên, đó là chuyện sau này.

...

Hồng Vực.

Ôn Bình rời khỏi Hồng Diệp Môn đã bốn ngày, sáng sớm tinh sương ngày thứ năm, cuối cùng hắn cũng dẫn theo mọi người về tới Bất Hủ Tông.

Chuyện thứ nhất Ôn Bình làm sau khi trở về Bất Hủ Tông là đưa mấy tên đệ tử thiên kiêu của Hồng Diệp Môn đi trồng cây.

Khi mấy người Dương Nhạc Nhạc thấy tạp dịch mới tới trồng cây lại đều là cường giả Trấn Nhạc Cảnh thì đều hết sức kinh ngạc, nhất là khi thấy cả đám bọn họ đều còn trẻ như vậy thì kinh ngạc không nói nên lời.

“Ngươi ngươi ngươi! Kêu cái gì?”

Dương Nhạc Nhạc chỉ nữ tử mặt mũi kiêu ngạo trước mặt.

Nữ tử đó chính là thiên kiêu đỉnh cấp của Hồng Diệp Môn, ở Hồng Vực thì cũng thuộc về tầng cao nhất, bây giờ bị một tên nhóc như Dương Nhạc Nhạc chỉ thì đương nhiên là rất tức giận. Vừa định mắng hai câu thì lại cảm nhận được khí tức khủng bố khiến cho nàng dựng hết cả tóc gáy lên đột nhiên xuất hiện sau lưng, chỉ có thể khúm núm vùi đầu đi.

Những người khác cũng cúi đầu cam chịu như vậy.

Ở đây không phải là Hồng Diệp Môn.

Với thực lực của bọn họ thì nếu phản kháng thì đâu khác gì đi chịu chết?

Sau đó, cả đám nói tên của mình cho Dương Nhạc Nhạc.

Dương Nhạc Nhạc nghe mấy người, sau đó nói thẳng: “Ta là đại sư huynh ở Bất Hủ Tông, nhớ kỹ. Sau này các ngươi không cần gọi tên phức tạp như vậy, dùng sso làm tên như những tạp dịch trồng cây khác là được. Ngươi là hai mươi hai, ngươi là hai mươi ba, ngẩng đầu lên, ngươi là hai mươi bốn...”

Liên tục xếp tới hơn bảy mươi, Dương Nhạc Nhạc dẫn mọi người tới sau núi, sau đó bắt đầu phân phát công cụ, đồng thời lệnh cho những tạp dịch trồng cây cũ quản lý bọn họ.

Người nha.

Là một sinh vật có nhiều thói hư tật xấu.

Khi bị ức hiếp thì bọn họ sẽ phản kháng, sẽ cảm thấy không thoải mái.

Nhưng nếu có người để bọn họ khi dễ thì bọn họ sẽ không chút do dự trút những gì mình phải chịu lên người đó.

Đây là những gì xảy ra một cách vô thức, thậm chí ngay cả người trong cuộc cũng không có phát hiện.

Bình Luận (0)
Comment