Thời gian.
Nhiệm vụ này hoàn toàn có thể dựa vào thời gian mà hoàn thành.
Còn nhiệm vụ thưởng cho mười vạn danh vọng và Thiên cấp Trường Mạch Công, Ôn Bình cũng bắt buộc phải có!
“Về tông.”
Ôn Bình cũng không muốn ở lại nữa, đợi sau khi Mộc Long trở về thì lập tức khống chế phi thuyền bay về Bất Hủ Tông.
Muốn dùng tốc độ của phi thuyền để bay về Bất Hủ Tông thì cần năm ngày. Bởi vì phi thuyền vẫn là năm cánh buồm, cũng không có tiến hành thăng cấp, nhưng bởi vì hắn đã thăng cấp toàn thân phi thuyền cho nên tốc độ cũng tăng lên rất nhiều.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao Ôn Bình không có vội vã thăng cấp năm cánh buồm.
Nhưng mà vẫn cần phải thăng cấp năm cánh buồm một chút, đi dạo một vòng ở chỗ nhỏ như Hồng Vực mà phải tốn thời gian lâu như vậy, sau này rời khỏi Hồng Vực, đi dạo trong Nguyên Dương Vực hoặc là U Quốc thì tốn thời gian thấp nhất cũng là một tháng.
...
Vô Thượng Thành.
Đệ nhất thành ở Hồng Vực.
Vực Chủ Phủ của Hồng Vực tọa lạc trong thành này, chính là khu vực hạch tâm của Hồng Vực.
Cho dù là Hồng Diệp Môn cũng được, Âm Dương gia hoặc là Hiên Đình Các cũng được, bọn họ cát cứ một phương, xem như bá chủ, nhưng vẫn nằm trong quản hạt của Vực Chủ. Dĩ nhiên, Vực Chủ sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì trong tam tông, nhưng mà địa vị của Vực Chủ là không thể nghi ngờ.
Vô Thượng Thành, bởi vì ba đại tông giam giữ Thần tử hiện nay của Cửu Vĩ Hồ nhất tộc ở đây, muốn dùng cực hình xử lý, cho nên mấy ngày nay Vô Thượng Thành cực kỳ náo nhiệt.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc chính là Yêu tộc lớn nhất Hồng Vực.
Đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Cho nên Thần tử bị ba đại thế lực bắt được, công khai xử trí, đây đúng là chuyện rúng động nhất trăm năm qua.
Cửu Vĩ nhất tộc sẽ đến cứu Thần tử sao?
Hắn là Cửu Vĩ Yêu Hồ chân chính!
Là tồn tại lai có thể có thể đứng ở cảnh giới Thiên Vô Cấm!
Cửu Vĩ nhất tộc đến, ba đại thế lực sẽ đánh với bọn họ sao?
Cường giả thượng cảnh chiến đấu, trăm năm khó gặp.
Sẽ rung động cỡ nào?
Lúc này, người trong thành đều mong mỏi ngày phán quyết đến, cũng đang chú ý tới mọi gió thổi cỏ lay trong Vô Thượng Thành.
Môn chủ Hồng Diệp Môn Diệp Vu Bình cũng như thế!
Tầng cao nhất của một kiến trúc cao ngất trong Vô Thượng Thành, Diệp Vu Bình mặc một bộ thanh y, ngạo nghễ đứng đó, ánh mắt cơ trí nhìn khắp Vô Thượng Thành, giống như đang giám sát tất cả mọi người trong Vô Thượng Thành, lại giống như đang đợi gì đó.
Trong lúc giờ tay nhấc chân, tuy là nữ tử nhưng lại có khí khái hào hùng tuyệt thế không nói cũng không tả rõ được. Đôi mi hơi nhíu lại, ánh mắt liếc qua mấy người trước mặt, khiến cho mấy người đó kinh hãi không thôi, cả buổi cũng không thể bình tĩnh lại được.
Thời khắc này, nàng mỉm cười, hết sức hài lòng nhìn Vô Thượng Thành, nhìn lên bầu trời xa xa, cũng nhìn thắng lợi sắp đến.
Nàng mới nhận được tin tức từ trong môn truyền tới.
Tiểu Diệp xuất hiện, mạnh hơn Thần tử của Cửu Vĩ nhất tộc nhiều lắm.
Trèo lên đỉnh Thiên Giai Duyên, đại biểu cho tương lai chắc chắn có thể bước vào Thiên Vô Cấm.
Tương lai Hồng Diệp Môn sẽ huy hoàng khắp chốn!
Nếu có thể lợi dụng thêm chuyện Thần tử mà trọng thương Cửu Vĩ nhất tộc, Hồng Vực sau này, không tới một hai trăm năm thì sẽ do Hồng Diệp Môn định đoạt.
“Môn chủ, có xích huyết cấp báo từ môn phái truyền tới!”
Đột nhiên, một cường giả Hồng Diệp Môn xông tới, cầm phong thư huyết sắc trong tay, hai tay dâng lên trước mặt Diệp Vu Bình.
Xích huyết, đại biểu cho tình báo đẳng cấp cao nhất trong Hồng Diệp Môn!
Đồng thời cũng đại biểu cho nguy hiểm!
Bởi vì muốn truyền tin như thế này thì cần phải dùng toàn bộ máu tươi trong thân thể một người mới có thể truyền phong thư này ra với tốc độ nhanh nhất.
Nếu không phải cấp tốc thì không ai chịu giết một người để truyền tin cả.
“Đọc.”
Diệp Vu Bình khẽ mở môi đỏ.
Người đó do dự mấy giây, chậm rãi mở thiệp mời ra, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng lưng Diệp Vu Bình một chút, lại nhìn phong thư một chút.
Cả buổi cũng không dám nói lời nào!
“Đọc!”
Diệp Vu Bình lên tiếng lần nữa.
Người đó giật mình, chỉ đành ấp a ấp úng nói: “Trong môn phái gặp cường địch đánh lén, Đông phó môn chủ với hơn năm mươi vị trưởng lão Địa Vô Cấm Hạ Cảnh đều bị giết... đệ tử nội môn thương vong vượt qua vạn người... thiên kiêu hạt giống trong nơi truyền thừa đều mất tích...”
Diệp Vu Bình xoay người lại, đưa mắt nhìn mấy vị phó môn chủ bên cạnh.
Mười mấy người đồng thời nhíu chặt chân mày, cầm lấy phong thư, xem kĩ vài lần, trong ánh mắt toát ra căm giận ngút trời.
“Ai làm?”
“Đông phó môn chủ, tính cả hơn năm mươi vị Địa Vô Cấm, tất cả đều bị giết? Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy!”
“Thiên kiêu trong nơi truyền thừa cũng mất tích, còn hủy hoại nơi truyền thừa của Hồng Diệp Môn ta!”
Hơn mười phó môn chủ, từng người đều lửa giận thao thiên, chỉ hận không thể lập tức bay trở về, bắt lấy kẻ địch, lần lượt lấy máu.
Người tới đưa tin đó nơm nớp lo sợ, nói tiếp: “Mặt sau còn có.”
Một phó môn chủ vội vàng lật qua trang thứ hai.
Mấy cái chữ to xuất hiện.
Là do Bất Hủ Tông làm!
“Bất Hủ Tông?”
“Bất Hủ Tông?”
“Bất Hủ Tông!”
“Là Bất Hủ Tông dám chiếm lấy di chỉ của Lăng Tiêu Kiếm Phái thành lập tông môn đó?”
Hơn mười vị phó môn chủ hai mặt nhìn nhau, mặt mũi tràn đầy tức giận.
Diệp Vu Bình thì bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng mà trong đôi mắt thì ẩn chứa vô tận sát ý: “Bất Hủ Tông này đột nhiên xuất hiện, còn biểu hiện thực lực mạnh mẽ của nó ra cho chúng ta xem, đúng là thú vị...”
Diệp Vu Bình trầm mặc.
Trở về báo thù?
Hay là tiếp tục thực thi kế hoạch ban đầu?
Âm mưu của ba nhà ở Vô Thượng Thành như tên đã lên dây, không bắn không được, nếu như nàng đi thì tất cả những gì đã làm trước đó sẽ thất bại trong gang tấc.
Nhưng nếu không đi thì sao Hồng Diệp Môn nuốt được cơn giận này?
Người đời sẽ nhìn Hồng Diệp Môn bọn họ như thế nào?