Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 950 - 【Vip】 Môn Chủ Hồng Diệp Môn

【VIP】 Môn chủ Hồng Diệp Môn 【VIP】 Môn chủ Hồng Diệp Môn

Chỉ còn lại một mình Đông Tân còn đang vùng vẫy giãy chết, lần lượt bị đánh ngã, lần lượt khó khăn đứng lên.

Máu đỏ tươi nhuộm kín toàn thân hắn, hai mắt cũng trở nên đỏ lòm, hoàn toàn không phân biết được máu và mắt.

Phốc!

Cuối cùng, Khô Lâu Chiến Sĩ một tiễn bắn thủng Đông Tân, đính hắn lên trên đại điện nội môn Hồng Diệp Môn.

Nhưng mà một tiễn này cũng làm cho đại điện bị hủy hơn phân nửa, Đông Tân còn chưa tắt thở thì bị tường đổ vùi lấp.

Cảm nhận được khí tức sinh mệnh của Đông Tân tiêu tán, Ôn Bình mới thu bình chướng của phi thuyền lại, sau đó ngự kiếm bay vào Hồng Diệp Môn.

Giờ phút này, đệ tử nội môn đã chạy bảy tám phần, chỉ có những người bị thương không thể đi còn nằm đó kêu rên, thấy Ôn Bình đáp xuống thì bị dọa đến gần chết. Nhưng mà Ôn Bình cũng không có bổ đao mà là xem như không thấy, đi tới trước đại điện nội môn đã biến thành một đống đổ nát.

Đại chiến kết thúc, Mộc Long biến trở lại thành lão giả râu xanh, cũng bay xuống dưới, đứng cùng Ôn Bình trước đại điện Hồng Diệp Môn.

“Ôn tông chủ, còn muốn giết nữa không?”

Mộc Long đã nghĩ kỹ, nếu đã chọn đi theo Ôn Bình thì không cần phải quan tâm lời hứa ngày xưa nữa.

Hắn cũng sắp không sống nổi nữa rồi, còn giữ lời hứa mấy ngàn năm trước làm gì?

Nếu hắn chết thật thì người Hồng Diệp Môn cũng sẽ không phúng viếng hắn.

Hơn nữa, sợ là người đầu tiên đâm sau lưng hắn chính là người Hồng Diệp Môn.

Ôn Bình lắc đầu, nhìn đống đổ nát trước mắt: “Chuyến này môn chủ Hồng Diệp Môn không ở trong môn, đến hụt, nhưng mà cũng tính là cho Hồng Diệp Môn một bài học. Nếu tiếp tục giết tiếp thì cũng chỉ là giết một chút đệ tử nội môn Hồng Diệp Môn và trung tầng Hồng Diệp Môn thôi, cho nên không cần làm như thế.”

Dứt lời, Ôn Bình nhìn về phía một tên đệ tử Hồng Diệp Môn đã bị gãy một chân, nói: “Ngươi đi kéo hắn tới đây.”

Mộc Long do dự hai giây, cuối cùng vẫn nhích người đi làm, lần đầu tiên làm công việc của một tên hầu.

Một tay xách người đó tới trước mặt Ôn Bình, Mộc Long nói: “Ôn tông chủ, sau này đừng có kêu ta làm mấy chuyện nhỏ như thế này.”

Hắn chịu bỏ ngạo khí trong lòng xuống, đi theo nhân tộc.

Nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng muốn làm.

Chuyện nhỏ nhặt này cũng cần hắn làm sao?

Ôn Bình nhìn Mộc Long có chút bất mãn, cười một tiếng, cũng không nói gì thêm mà nhìn về phía tên đệ tử nội môn Hồng Diệp Môn, mở miệng hỏi: “Hồng Diệp Môn các ngươi truyền tin như thế nào, dẫn ta tới đó.”

“Ôn tông chủ, ngươi muốn?” Mộc Long không hiểu.

Ôn Bình giải thích: “Xung quanh Bất Hủ Tông còn có một đám giá áo túi cơm đang nhìn chằm chằm, mưu toan hợp nhau tấn công Bất Hủ Tông. Chuyến này cho Hồng Diệp Môn một bài học, thật ra thì ta cũng muốn chấn nhiếp bọn họ một thoáng, có thể không giết thì sẽ không giết.”

Sau khi Mộc Long nghe xong thì đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, nhớ tới vừa rồi Ôn Bình hạ lệnh giết chết tất cả cường giả Địa Vô Cấm của Hồng Diệp Môn .

“Ôn tông chủ, khi Hồng Diệp Môn chịu thua, ngươi cũng không có nói như vậy.”

“Ta muốn bọn họ chịu thua làm gì? Bọn họ cầm Hồng Diệp Môn hai tay dâng lên ta cũng không muốn.”

Nói xong, Ôn Bình lại nhìn về phía tên đệ tử nội môn Hồng Diệp Môn đó.

Tên đệ tử nội môn đó nơm nớp lo sợ chỉ một cái, Mộc Long dẫn hắn đi đến chỗ đó, Ôn Bình theo sát phía sau.

Một lát sau, Ôn Bình đi tới trước một cái hàn đàm to lớn.

Đầm nước màu ngà sữa, thoạt nhìn giống như một tấm gương.

Trên mặt nước có rất nhiều chữ, hết thảy mười dòng, một dòng cuối cùng chính là thông cáo tiêu diệt Bất Hủ Tông.

Tên đệ tử nội môn Hồng Diệp Môn đó nói: “Chỉ cần bỏ nhiều bạch tinh vào đó là có thể hiện tin tức cần ban bố ra trong đó, không đến một ngày thì tất cả thế lực phụ thuộc Hồng Diệp Môn đều có thể nhìn thấy thông cáo này.”

“Báo chuyện xảy ra ở Hồng Diệp Môn lại cho bọn họ... bạch tinh do ngươi ra.” Ôn Bình ra hiệu cho Mộc Long buông hắn xuống.

“A!”

Mặc dù kinh ngạc nhưng vì mạng sống nên tên đệ tử Hồng Diệp Môn đó chỉ đành nhịn đau lấy một đống bạch tinh trong tàng giới ra.

Ôn Bình thì ở bên cạnh chờ đợi, nhìn tên đệ tử Hồng Diệp Môn đó thao tác, trên hàn đàm xuất hiện một ít chữ viết.

Nội dung là: Đông phó môn chủ và hơn năm mươi trưởng lão Hồng Diệp Môn bị Bất Hủ Tông giết chết! Đệ tử thương vong vô số kể!

Tin tức lời ít mà ý nhiều, Ôn Bình muốn chính là hiệu quả như vậy.

Không để ý tên đệ tử Hồng Diệp Môn này nữa, Ôn Bình ngự kiếm bay về chỗ phi thuyền. Nếu mục đích của chuyến này đã đạt được, hắn cũng không cần phải ở lại Hồng Diệp Môn thêm nữa. Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về Bất Hủ Tông.

“Nhiệm vụ —— vào ở thiên địa mới!”

Đã hoàn thành!

Ôn Bình tới Triều Thiên Hạp thành lập tông môn đã hơn một tháng.

Bất Hủ Tông hữu kinh vô hiểm vượt qua.

Phần thưởng nhiệm vụ —— tông môn phát triển nổ mạnh, có thể nhận lấy bất cứ lúc nào.

Đợi trở lại Bất Hủ Tông thì sẽ Ôn Bình nhận lấy phần thưởng của nhiệm vụ lần này.

Trong thời kỳ tông môn phát triển nổ mạnh, tông môn lên tới Tông chủ xuống tới đệ tử bình thường, tất cả đều có thể tăng các loại năng lực lĩnh ngộ, vận khí lên. Đồng thời, khi thăng cấp kiến trúc, xây dựng kiến trúc mới còn có xác suất rất cao sẽ là không hạn chế liên tục miễn phí thăng cấp.

Tóm lại, trong thời kỳ tông môn phát triển nổ mạnh, Bất Hủ Tông sẽ phát triển nhanh chóng!

Triều Thiên Hạp nhìn chằm chằm, U Quốc lại giống như núi Thái Sơn chặn đường phía trước, Ôn Bình rất cần phần thưởng tông môn phát triển nổ mạnh này.

Cho nên phải nhanh chóng trở về tông môn, nhận lấy càng nhanh càng tốt!

Còn một cái nhiệm vụ khác.

Nhiệm vụ giương oai.

Sau khi chuyện xảy ra ở Hồng Diệp Môn truyền ra rộng rãi, theo thời gian trôi qua, lại thêm Trần Hiết tận lực trợ giúp, để cho bảy thành người trong Hồng Vực biết Bất Hủ Tông cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Bình Luận (0)
Comment