Nhìn cảnh này, ngừng ở giữa không trung, Bình Lang thở dài một tiếng, trong ánh mắt toát ra một chút thất vọng, sau đó đột nhiên hóa thành quyết liệt. Đưa mắt nhìn chằm chằm Cốt Long đang bay tới chỗ hắn, mạch môn chấn động, dáng vẻ thấy chết không sợ.
Chỉ vì, không còn đường lui nữa.
Rời khỏi Hồng Diệp Môn thì không chỗ nào là nhà!
Để mặc cho Bất Hủ Tông giương oai ở nhà mình?
Sao mà được!
“Đáng thương Bất Hủ Tông, các ngươi chỉ dám chọn khi môn chủ không có ở đây để đánh lén, đợi môn chủ trở về, các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”
Ầm!
Mạch môn chấn động.
Bình Lang dùng huyết thương mở đường, đánh tới Cốt Long.
Cốt Long cũng rất tôn trọng hắn, chọn dùng đầu đâm chết hắn.
Bành!
Bành!
Liên tục bị đụng bay vài chục lần, rốt cuộc Bình Lang cũng không bò dậy nổi, trong miệng ngậm máu tươi, thống khổ chết trong phế tích.
Đông Tân thấy cảnh này thì hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Bất Hủ Tông! Hồng Diệp Môn ta và các ngươi không đội trời chung!”
“Nói cứ như là nếu ta không đến thì các ngươi ssex bỏ qua cho Bất Hủ Tông vậy.” Ôn Bình cũng lười nói nhảm với Đông Tân.
Bắt đầu đồ sát đi!
Giết tới người Hồng Diệp Môn sợ mới thôi.
Để cho người Hồng Vực sợ hãi.
Như vậy thì Bất Hủ Tông có thể bớt được rất nhiều phiền phức.
Chỉ có để bọn họ biết được nắm đấm của mình lớn cỡ nào thì bọn họ mới chịu nói lý, cùng nhau bàn chuyện hợp tác cùng phát triển!
“Đi giúp Mộc Long, không được thả bất cứ người nào đi.” Ôn Bình nói xong, Cốt Long nhất phi trùng thiên, nộ ngâm một tiếng, nhào tới đám người Đông Tân.
Cảnh tượng này đập vào mắt rất nhiều cường giả Địa Vô Cấm của Hồng Diệp Môn, khiến cho bọn họ cực kỳ tuyệt vọng.
Đông Tân thân làm phó môn chủ, lúc này hắn không có tuyệt vọng mà còn an ủi mọi người.
“Giữ vững tinh thần, hai Long tộc trung cảnh, chúng ta chưa hẳn là đánh không lại! Hồng Diệp Môn là nhà của chúng ta, chúng ta không thể lui, chúng ta lui thì những đệ tử Hồng Diệp Môn đó phải làm sao? Còn có thân nhân của chúng ta nữa, bọn họ phải làm sao?”
Lời này khiến cho mọi người phấn chấn tinh thần.
Ánh sáng hi vọng lóe lên trong mắt mọi người.
Ôn Bình cười lạnh, hỏi ngược lại một câu: “Hai con đánh thắng được, vậy ba con thì sao?”
Ôn Bình vung đũa phép lên, con Khô Lâu Chiến Sĩ thứ hai chậm rãi đi từ trong tử khí ra, cầm một cây búa to trong tay xuất hiện trước mắt mọi người.
Bạch cốt sâm sâm, uy áp trận trận!
Chính là trung cảnh không thể nghi ngờ!
Trong nháy mắt sắc mặt đám người Đông Tân trở nên trắng bệch, không khỏi tuyệt vọng nuốt nước bọt một cái, sau đó vừa kinh sợ vừa nghi ngờ nhìn Ôn Bình.
Rốt cuộc thì tông chủ Bất Hủ Tông là ai?
Tại sao chưa từng nghe nói về hắn?
Có thể có được nhiều cường giả trung cảnh như vậy thần phục, thực lực ít nhất cũng phải là thượng cảnh.
Tuổi trẻ như vậy mà đã là thượng cảnh?
Đùa à?
“Ba con, chúng ta... còn có hi vọng. Mặc dù không lớn nhưng chúng ta không thể lui!” Đông Tân cắn răng, nhìn đồng môn bên cạnh mình.
“Vậy bốn con thì sao?”
Ôn Bình lại lên tiếng.
Trong tử khí nồng đậm trên bầu trời, một con Khô Lâu Chiến Sĩ cầm cung xương trong tay, chậm rãi đi ra, đưa tay bắn ra một tiễn.
Mũi tiễn màu đen xẹt qua trời cao, như tia chớp trong đêm tối đột nhiên đánh trúng một người, xỏ xuyên qua hắn, đóng chặt hắn trong hố sâu dưới đất.
Một tiễn mất mạng!
Trên bầu trời, Đông Tân muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng không thể nói ra lời cỗ vũ gì được nữa.
Tuyệt vọng, chỉ có tuyệt vọng!
Đồng thời cũng không dám nói mấy câu như môn chủ về gì gì đó!
Bốn trung cảnh đều xuất hiện.
Chẳng lẽ Bất Hủ Tông không có cường giả thượng cảnh hay sao?
Nếu có, môn chủ trở về thì có thể làm sao?
“Chúng ta có thể bàn lại, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi.” Đông Tân lựa chọn chịu thua, bỏ qua những thương vong, tổn thất của Hồng Diệp Môn trước đó: “Hồng Diệp Môn chịu trả một cái giá lớn cho sự khiêu khích của mình.”
“Ta không có hứng thú gì với đồ của Hồng Diệp Môn ngươi. Những thứ nên lấy ta đều lấy được.” Ôn Bình lạnh nhạt nói.
Hai con Khô Lâu Chiến Sĩ nhanh chóng tới gần mọi người.
Lúc này, đám người Đông Tân lui trăm bước, nói tiếp: “Hẳn là các hạ cũng biết, Triều Thiên Hạp như hổ rình mồi, mỗi một vị cường giả Địa Vô Cấm đều là lực lượng không thể tái sinh của U Quốc. Nếu như các hạ tiếp tục giết thì chẳng lẽ không sợ lửa giận ccuar U Quốc sao?”
“Giết bọn họ.”
Ôn Bình dứt khoát hạ lệnh.
Nếu là những người khác thì có thể là sẽ bị câu nói này uy hiếp, nói không chừng sẽ chịu ngồi xuống bàn lại.
Dù sao ở trên vùng đất này, U Quốc chính là trời!
Một cái tông môn, cho dù thế lực mạnh mẽ tới đâu, một người cho dù mạnh mẽ tới cỡ nào thì cũng chỉ là một tiểu nhân vật sống bám vào U Quốc thôi.
Nhưng mà cái này vô dụng với Ôn Bình.
Bởi vì sớm muộn gì hắn cũng sẽ xung đột với U Quốc.
U Quốc muốn cho tất cả thế lực thần phục, nhưng mà Ôn Bình chịu thần phục chứ không chịu cống nạp.
“Ngươi...” Đông Tân khẽ giật mình, không ngờ Ôn Bình sẽ quả quyết như vậy, thấy bốn con yêu vật trung cảnh khí thế hùng hổ đánh tới, Đông Tân chỉ đành chọn tử chiến đến cùng: “Tất cả mọi người chuẩn bị, hôm nay cho dù chết thì chúng ta cũng phải kéo theo một hai người.”
Phanh.
Mạch môn cùng chấn động.
Đông Tân dẫn đầu, dùng mạch thuật nghênh kích Mộc Long ở gần nhất.
Nhưng mà hắn có thể chiến một trận với Mộc Long nhưng không có nghĩa là những người còn lại cũng có thể đánh với Cốt Long và Khô Lâu Chiến Sĩ.
Chỉ vừa mới đối mặt thì Cốt Long và Khô Lâu Chiến Sĩ đã tách mọi người ra, sau đó như là diều hâu vồ gà con, không ngừng thu hoạch sinh mạng của cường giả Hồng Diệp Môn. Trong nháy mắt, trên bầu trời tràn đầy màu máu, tiếng kêu rên rung trời.
Đông Tân còn đang so chiêu với Mộc Long, nhìn thấy cảnh này, tâm như tro tàn, liều mạng chiến đấu với Mộc Long.
Nhưng mà chỉ một khắc đồng hồ, có vẻ như trận chiến kinh thế này chuẩn bị kết thúc.
Hơn mười vị cường giả Địa Vô Cấm Hạ Cảnh của Hồng Diệp Môn không một người còn sống!