Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 948 - 【Vip】 Đám Ô Hợp

【VIP】 Đám ô hợp 【VIP】 Đám ô hợp

“Đừng có làm hư thi thể.”

Ôn Bình cảm thấy có thể mượn dùng thi thể của mấy cường giả Địa Vô Cấm này một chút.

Trước mắt, Vong Linh Triệu Hoán Thuật của hắn chỉ có thể khống chế mười sinh vật vong linh Địa Vô Cấm Trung Cảnh, nhưng lại có thể khống chế rất nhiều thi thể Địa Vô Cấm Hạ Cảnh.

Nhưng mà trong tay hắn lại không có nhiều thi thể như vậy.

Vừa khéo những người của Hồng Diệp Môn này có thể bù vào chỗ trống đó.

“Rút lui!”

Bình Lang vội hóa thành kinh hồng lui ra hơn ngàn mét, thấy Cốt Long cũng không đuổi theo thì mới sợ hãi không thôi dừng lại.

Lại nhìn sau lưng những trưởng lão Hồng Diệp Môn khác sau lưng, bọn họ làm gì còn phong phạm cường giả Địa Vô Cấm nữa, giống như là mấy con chuột hoảng hốt, bị Cốt Long đuổi đến chạy tứ tán. Trong lúc hốt hoảng, có người còn kinh hoảng hét lên.

Trong lúc lơ đãng, Bình Lang thấy được Ôn Bình quăng một ánh mắt trào phúng tới.

“Không đánh nữa sao?”

Hồng Diệp Môn, chỉ như vậy thôi sao?

“Đừng có đắc ý, nếu như những phó môn chủ khác và môn chủ có ở đây thì...” Bình Lang không phục phản bác lại một câu.

Nghe được câu này, Ôn Bình dùng ánh mắt trêu tức nhìn Bình Lang, cao giọng hỏi ngược lại một câu: “Đây là nguyên nhân ngươi núp sau lưng, trơ mắt nhìn người một nhà bị đánh?”

“Ngươi...”

Bình Lang ngậm miệng không trả lời được.

Giúp?

Giúp như thế nào?

Cốt Long này có thực lực trung cảnh, hắn đi lên cũng chỉ là thêm một cái pháo hôi thôi.

Hơn nữa, sao tông chủ Bất Hủ Tông này lại đáng sợ như thế?

Có thể được chí cao Long tộc mai danh ẩn tích ngàn năm thần phục, hơn nữa còn là hai con.

Bình Lang nhìn Đông Tân bận túi bụi không thể phân thân, hỏi: “Đông phó môn chủ, bây giờ nên làm gì?”

“Ngăn nó lại trước đã, đợi cơ thể giải quyết xong con rồng này rồi cùng nhau giải quyết nó!” Đông Tân lo lắng đáp lại một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Cốt Long chốc lát, hắn biết, chuyện hôm nay không thể nào phát triển theo những gì hắn đã bố trí trước.

Nếu như môn chủ có ở đây thì chắc chắn sẽ không sợ hai Long tộc trung cảnh.

Nhưng mà môn chủ không có mặt!

Bên cạnh, Bình Lang thấy Đông Tân lại triền đấu với Mộc Long thì lòng như tro nguội, lập tức nổi ý muốn bỏ trốn.

Ý nghĩ như vậy cũng xuất hiện trong đầu không ít trưởng lão Hồng Diệp Môn.

Nhưng mà trốn là vô dụng.

Cốt Long chính là Địa Vô Cấm Trung Cảnh, thực lực của nó vốn đã mạnh hơn bọn họ một bậc, hơn nữa tốc độ phi hành của nó cũng nhanh hơn không biết bao nhiêu. Nếu như người nào bị đuổi kịp thì bị Cốt Long một trảo nắm lấy hoặc là dùng đuôi quất hắn rơi xuống dưới.

Cho dù linh thể của bọn họ mạnh mẽ tới đâu thì dưới thế công mãnh liệt như vậy thì vẫn không chịu đựng nổi.

Lúc này nếu như muốn an toàn lui ra thì sợ là chỉ có cách là mỗi người chạy về một hướng, Cốt Long có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể nào phân thân chia ra truy kích mọi người.

Ôn Bình nhìn quỹ tích bay lượn của bọn họ thì biết ngay ý nghĩ của bọn họ, sau đó cố ý cười to rung trời.

Càng cười càng lớn tiếng!

Mãi đến khi những đệ tử Hồng Diệp Môn đều nhìn lên bầu trời thì Ôn Bình mới dừng cười.

“Đây là trưởng lão Hồng Diệp Môn sao? Vừa xảy ra chuyện thì chuyện đầu tiên nghĩ tới là bỏ trốn mà không phải là bảo vệ tông môn, bảo vệ đệ tử tông môn. Hài hước quá... chỉ với các ngươi thì dựa vào cái gì dám nói diệt Bất Hủ Tông ta, dựa vào cái gì mà đòi người trong Hồng Vực tôn kính?”

Tiếng như sấm sét, truyền khắp mười dặm.

Mấy chục vạn người của Hồng Diệp Môn đều nghe được câu nói này.

Bình Lang đang muốn chạy trốn khỏi Hồng Diệp Môn, trong lúc lơ đãng nhìn Hồng Diệp Môn, từng ánh mắt thất vọng khiến cho lòng hắn không khỏi hồi hộp một chút, mặt mo đỏ ửng.

Có người ngừng.

Có người còn đang trốn.

Người nào trốn thì Ôn Bình chỉ huy Cốt Long đuổi tới, bắt hắn lại, sau đó lại trào phúng một phen.

Giết người tru tâm!

Ôn Bình muốn làm như thế, cho đến khi không ai trong Hồng Diệp Môn dám đụng tới Bất Hủ Tông mới thôi.

Giết tới bọn họ sợ.

Giết tới bọn họ gặp Bất Hủ Tông là phải đi vòng.

“Sợ chết như vậy sao?” Ôn Bình nhìn chằm chằm tên cường giả Hồng Diệp Môn bị Cốt Long cuốn lấy đó, ánh mắt lạnh lùng kích thẳng vào tâm linh.

Tên cường giả Hồng Diệp Môn đó vừa tức vừa buồn bực, lại thêm bị Cốt Long cuốn lấy, sợ hãi trong lòng tăng nhiều, nhất thời nói chuyện không suy nghĩ: “Hài hước, người Hồng Diệp Môn chết bao nhiêu quan hệ gì đến ta. Mạng của tất cả bọn họ đều không quý bằng mạng của ta! Để cho ta đi! Ta van ngươi!”

Nghe hắn cầu khẩn, Ôn Bình thờ ơ.

Cốt Long cũng không có nương tay, một trảo xuyên thủng linh thể hắn, trong chốc lát, tên cường giả Hồng Diệp Môn đó không còn khí tức.

Sau khi cất hắn vào trong tàng giới, Ôn Bình chỉ huy Cốt Long truy kích những người chạy trốn khác. Đúng vào lúc này, những người đó dừng lại, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của các đệ tử Hồng Diệp Môn, các cường giả Hồng Diệp Môn chọn tiếp tục chiến đấu, dồn dập quay đầu lại.

“Hạng người vô danh mà cũng dám giương oai ở Hồng Diệp Môn!”

“Hôm nay ngươi đến thì cũng đừng hòng rời đi, đợi môn chủ trở về, nhất định sẽ khiến cho Bất Hủ Tông ngươi máu chảy thành sông, không một người sống!”

Năm sáu người lao tới như điên.

Ôn Bình hài lòng nhìn kết quả một phen khẩu tài của mình, quăng cho Cốt Long một ánh mắt, Cốt Long nhào tới.

Một trảo đánh bay một ngươi.

Một đuôi quét bay một người.

Năm sáu người thôi, vừa đối mặt thì đã bị đánh tới đứng cũng không đứng nổi.

Trăm hơi thở đi qua, tất cả đều chết dưới vuốt Cốt Long.

Thấy cảnh này, các đệ tử Hồng Diệp Môn, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, mang theo sợ hãi nồng đậm, bắt đầu tứ tán thoát đi.

“Ta muốn rời khỏi đây!”

“Chạy mau!”

Mấy chục vạn người, đều muốn rời khỏi Hồng Diệp Môn.

Không ai muốn ở lại chiến đấu bảo vệ Hồng Diệp Môn.

Bởi vì đối với bọn họ thì Hồng Diệp Môn chỉ là một chỗ tu luyện, bọn họ còn có nhà, còn có thân nhân, còn có đường lui.

Bình Luận (0)
Comment