Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 947 - 【Vip】 Lại Một Con Rồng Nữa?

【VIP】 Lại một con rồng nữa? 【VIP】 Lại một con rồng nữa?

Mà đối mặt với thế công như thế, Mộc Long thành thạo điêu luyện, trong lúc bay lượn, long vĩ, long trảo không ngừng đánh tới cường giả Địa Vô Cấm của Hồng Diệp Môn. Cường giả Địa Vô Cấm của Hồng Diệp Môn tạm thời còn không thể tạo thành tổn thương quá lớn với hắn, cho nên hắn hoàn toàn không có ngạnh kháng công kích của mấy người này.

Cho dù là công kích của Đông Tân cũng thế.

Ngăn thế công của Mộc Long thì được, nhưng muốn tạo thành tổn thương cho Mộc Long trong thời gian ngắn thì thực lực của Đông Tân vẫn lệch quá nhiều.

Đông Tân vội vàng nói: “Công kích ánh mắt của hắn!”

Mắt rồng cũng được tính là nhược điểm chứ?

Hắn cũng không tin, con mắt của hắn cũng cứng rắn như vậy.

Theo Đông Tân hạ lệnh, bốn mươi cường giả Địa Vô Cấm lập tức thay đổi tần suất công kích và mục tiêu công kích, chuyển qua công kích con mắt Mộc Long. Vì đề phòng bị Mộc Long tới gần, tất cả mọi người vẫn áp dụng mạch thuật công kích từ xa.

Có người giương cung bắn tên, tiễn bắn từ thanh cung vô hình, uy năng có thể phá núi.

Có người tay cầm trường kiếm, liên hoàn trăm trảm, kiếm khí giống như sóng lớn, phô thiên cái địa.

Còn có người triệu thủy, gọi hỏa, một hồi nhuộm bầu trời thành màu lửa đỏ, giống như tận thế. Một hồi lại nhuộm bầu trời thành màu xanh da trời, hóa thành hải dương.

Những người này, mỗi một đòn đều công kích vào con mắt Mộc Long.

Khi Đông Tân phát hiện Mộc Long đang tránh né mà không có đón đỡ như lúc trước thì hắn cực kỳ kinh hỉ: “Hắn đang tránh, hắn đang tránh, con mắt là nhược điểm của hắn! Tất cả mọi người tiếp tục tập kích ánh mắt của hắn, khiến cho hắn thành một con rồng mù.”

Bốn mười cường giả Địa Vô Cấm của Hồng Diệp Môn thấy thế thì người nào người nấy cực kỳ nhiệt tình.

Đồ long.

Chỉ tồn tại ở trong mộng.

Ngày xưa khi giết yêu thì ai mà không mơ ước gặp được rồng?

“Thủ tiêu hắn!”

“Hôm nay Hồng Diệp Môn chúng ta muốn đồ long!”

Từng người phấn khởi tru lên, mạch thuật không ngừng công kích tới Mộc Long đang không ngừng tránh né.

...

Cùng lúc đó, Bình Lang đang vây quanh phi thuyền.

Dưới sự công kích không ngừng của Bình Lang, trong khoang thuyền, các đệ tử thiên kiêu của Hồng Diệp Môn hoảng sợ, dồn dập kêu Bình Lang.

“Bình Lang trưởng lão, đừng, chúng ta còn ở bên trong.”

“Bình Lang trưởng lão, dừng tay đi.”

Dưới công kích như vậy, chiếc thuyền này sẽ hủy, bọn họ cũng không sống nổi.

Lúc này, bọn họ lại hi vọng các trưởng lão Hồng Diệp Môn đừng có lo cho bọn họ.

Thật ra thì lúc này tâm tình của bọn họ cực kỳ mâu thuẫn.

Rõ ràng lúc nãy bọn họ mới còn nhìn thấy được ánh sáng hi vọng trên người trưởng lão Hồng Diệp Môn, bây giờ chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Mà Ôn Bình, vẫn thoải mái ngồi dựa vào ghế, nhìn đám người Bình Lang không ngừng công kích Lưu Vân Giáp của phi thuyền.

Giống như là đang xem phim.

Đáng tiếc là bây giờ không có bắp rang.

Ba người Chiêm Đài Diệp thấy tông chủ không quan tâm như vậy, tâm trạng vốn có chút khẩn trương của bọn họ cũng ổn định hơn nhiều.

Đứng cách mạn thuyền xa một chút, ba người cũng ngồi xuống, cùng Ôn Bình xem cường giả Hồng Diệp Môn vây công.

“Chưa ăn cơm sao?”

Ôn Bình khẽ trào phúng một câu.

Đám người Bình Lang nghe vậy thì như là thuốc nổ bị đốt lên, thế công càng ngày càng mãnh liệt.

Sau đó lại tụ tập lại với nhau, kết mạch trận!

Lực lượng mười người hợp lại, một vệt kim quang từ trong mạch môn trong mạch trận to lớn bắn ra, đánh tới bình chướng của phi thuyền.

Oanh!

Dưới sự trùng kích to lớn, đánh cho cỏ cây, núi đá phía dưới vỡ tan trong nháy mắt.

Trong phạm vi ngàn mét, mọi thứ trở thành một đống bừa bộn.

Nếu là cường giả Địa Vô Cấm bình thường, dưới một đòn này thì sợ là đã hài cốt không còn.

Trong ánh mắt mong đợi của Bình Lang, phi thuyền lại không động chút nào, ngay cả một chút xíu cũng không có.

“Sao có thể như vậy được?”

Bình Lang không tin, tiếp tục công kích.

Nhưng mà cho dù gia tăng hay là giảm bớt mạch trận công kích thì phi thuyền vẫn lù lù bất động, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

“Chơi chán chưa?”

“Vậy thì các ngươi đi trước một bước đi, dưới Hoàng Tuyền chờ phó môn chủ các ngươi.”

Ôn Bình lạnh lùng nhìn về phía đám người Bình Lang, sau đó lấy đũa phép ra.

Triệu hoán vong linh lần nữa!

Đột nhiên, tử khí dâng trào, đồng thời bắt đầu lan tràn theo gió, khiến cho đám người Bình Lang không thể không dừng thế công lại.

“Không đúng!”

Cường giả Địa Vô Cấm bên cạnh Bình Lang vội vàng nhìn xung quanh.

Trong lúc bọn họ còn đang khó hiểu thì Cốt Long tới từ địa ngục đã chậm rãi từ trong vực sâu bò lên, xuất hiện trong thế giới có ánh sáng này.

Đứng ở trên đỉnh đầu đám người Bình Lang!

Một tiếng long ngâm của Cốt Long đến từ địa ngục vong linh vang vọng giữa đất trời, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

“Lại một Long tộc!”

Đông Tân thấy cảnh này thì không khỏi cười một tiếng đắng chát.

Một con Chân Long đã đủ giày vò bọn họ, mặc dù cuối cùng cũng có thể mài chết nhưng bên phía Hồng Diệp Môn chắc chắn cũng tổn thất nặng nề. Nhưng mà cho dù tổn thất nặng nề, nhưng nếu có thể giết chết một con Chân Long, cái giá lớn đó cũng không phải là không chấp nhận được.

Nhưng mà bây giờ lại xuất hiện một con Chân Long Long tộc, khí thế của nó hoàn toàn không kém gì Mộc Long đang chiến đấu với bọn họ, như vậy thì còn đánh kiểu gì nữa?

Giờ phút này, đám người Bình Lang cũng đình chỉ công kích phi thuyền, từng người đều nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, xác định xem mình có nghe lầm hay không.

Vừa ngẩng đầu một cái, một cường giả Địa Vô Cấm bên cạnh Bình Lang muốn bay đi ngay, bởi vì Cốt Long đã mở cái miệng rộng cắn xuống.

Người nó cắn đúng là hắn!

Nhưng mà tốc độ giữa hai bên hoàn toàn không cùng cấp!

Khoảng cách không tới trăm mét, trong chớp mắt là Cốt Long đến được, cắn đứt cường giả Địa Vô Cấm muốn bay lên đó.

Với linh thể của cường giả Địa Vô Cấm đó, chống lại một hơi cũng không được.

Bình Lang không khỏi nuốt nước miếng một cái, quay người muốn trốn.

Lúc này, giọng nói sâu thăm thẳm của Ôn Bình lại vang lên.

Bình Luận (0)
Comment