Đông Tân cũng ngồi không yên nữa, đứng dậy, ngưng trọng nhìn Mộc Long, sau đó lại nhìn đệ tử Hồng Diệp Môn thất kinh ở nơi xa, trầm giọng hỏi: “Các hạ là Long tộc cao quý, không biết Hồng Diệp Môn ta đắc tội ngươi khi nào?”
“Thế nào, muốn cầu xin tha thứ?”
Trong giọng nói Mộc Long mang theo nồng đậm khinh thường.
Không phải mới nãy còn rất khoa trương sao?
Sau khi nhìn thấy Chân Long thể của nó thì sợ?
Đông Tân cắn răng, mặc dù khó chịu nhưng chỉ đành nói tiếp: “Môn chủ bổn môn Diệp Vu Bình, là thượng cảnh, mặc dù các hạ là Chân Long cao quý nhưng cũng chỉ là trung cảnh thôi, ngươi khẳng định ngươi muốn đánh sống đánh chết với Hồng Diệp Môn ta?”
“Thượng cảnh, ta sẽ sợ?”
Giọng Mộc Long vang vọng trong thiên địa, không sợ Đông Tân uy hiếp chút nào.
“Có thể các hạ sẽ không sợ, nhưng Hồng Diệp Môn cũng không có thù oán với các ngươi, cho nên tại sao phải đánh nhau chết sống?”
Mắt thấy đệ tử Hồng Diệp Môn càng ngày càng nhiều bị giết chết, Đông Tân có chút không giữ được bình tĩnh.
Nhưng hắn lại không muốn sống mái với con Chân Long này.
Môn chủ Diệp Vu Bình không ở, hắn không địch lại!
Đúng lúc này, một giọng nói từ chỗ khác vọng lại: “Đông phó môn chủ đúng là quý nhân hay quên, thật sự không oán không thù sao?”
Tất cả mọi người nhìn lại chỗ phát ra tiếng nói thì nhìn thấy Ôn Bình trên phi thuyền.
Đám người Đông Tân nhìn một cái là nhận ra Ôn Bình.
Đồng thời, cũng nhận ra hai người Chiêm Đài Diệp.
“Là các ngươi!”
Mọi người giật mình.
Đây chẳng phải là mấy người trộm chín mươi chín tấm Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ và mười tấm Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ của Hồng Diệp Môn bọn họ sao?
Ôn Bình vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, đắc ý cười cười, sau đó còn nói thêm: “Hồng Diệp Môn quý nhân hay quên. Trước đó vài ngày vừa phát ra lệnh diệt tông, muốn diệt tông môn ta, hôm nay ta đánh tới cửa, ngươi lại nói không thù không oán?”
Đông Tân sửng sốt.
Diệt tông?
Sao hắn lại không nhớ?
Chờ chút!
Lông mày Đông Tân run lên, hắn nhớ ra rồi.
Bất Hủ Tông!
Là Bất Hủ Tông!
Cái tông môn đột nhiên xuất hiện, sau đó to gan lớn mật thành lập tông môn trên di chỉ của Lăng Tiêu Kiếm Phái, Bất Hủ Tông!
Nếu là vậy thì những chuyện này có thể hiểu được.
Ánh mắt Đông Tân lạnh dần, nhìn Ôn Bình, sau đó hỏi: “Ngươi chính là tông chủ Bất Hủ Tông?”
Hắn từng lấy được tình báo, tông chủ Bất Hủ Tông cực kỳ trẻ tuổi, nhưng lại nhìn không thấu tu vi.
Thanh niên trước mắt không phải là như thế sao?
Hơn nữa, khi Chân Long nói chuyện, hắn dám ngắt lời, chứng minh địa vị của hắn cao hơn Chân Long.
“Đông phó môn chủ nhớ ra rồi thì tốt, cho nên sau này đừng có nói là không thù không oán gì nữa, hôm nay đánh lên Hồng Diệp Môn, chính là muốn dạy cho các ngươi một bài học.” Ôn Bình nhìn Mộc Long một chút, ánh mắt ra hiệu tru diệt.
Long Ngâm vang lên.
Sắc mặt đám người Đông Tân đột biến.
“Tất cả trưởng lão chuẩn bị, toàn lực ra tay, tru diệt Chân Long! Đưa tin cho môn chủ và những phó môn chủ khác ở Vô Thượng Thành, Hồng Diệp Môn gặp phải cường địch, gọi bọn họ mau trở về!”
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bốn cái mạch môn đều mở ra, Đông Tân dẫn đầu, quyết chí tử chiến.
“Muốn giết chúng ta, vậy thì chuẩn bị chịu chết đi.” Đông Tân nói xong thì hơn năm mươi trưởng lão Địa Vô Cấm sau lưng cũng mở mạch môn ra theo.
Hơn năm mươi cường giả Địa Vô Cấm Hạ Cảnh, lại thêm một phó môn chủ trung cảnh, cũng không phải là không thể đánh.
Con kiến nhiều còn cắn chết voi, huống chi là nhiều cường giả hạ cảnh như vậy?
“Bình Lang, ngươi dẫn người đi bắt tông chủ Bất Hủ Tông đó lại.” Đông Tân cũng không tin, nhìn không thấu tu vi thì đã sao?
Chẳng lẽ cái tuổi này mà còn có thể là Thiên Vô Cấm hay sao?
“Các ngươi theo ta đi.” Lúc này, Bình Lang chỉ vài người, sau đó nhanh chóng bay về phía phi thuyền, nhưng khi bay qua thì vẫn cảnh giác Mộc Long, sợ hắn đột nhiên ra tay ngăn cản.
Nhưng mà khi thấy có vẻ như Mộc Long bị mấy người Đông phó môn chủ trấn trụ, cũng không dám qua giúp đỡ thì Bình Lang thở dài một hơi.
Mở mạch môn ra!
Đưa tay một cái, một thanh trường thương màu máu khổng lồ ngưng tụ sau lưng, dài mấy chục trượng, lớn hơn phi thuyền rất nhiều.
Bình Lang giơ cao tay, như là nắm chặt cán cây trường thương màu máu đó.
Đột nhiên, cánh tay đang giơ cao của Bình Lang vung mạnh xuống, cây trường thương màu máu đó lấy thế lôi đình vạn quân đó đánh xuống phi thuyền.
So với trường thương màu máu khí thế hạo đãng thì phi thuyền giống như là một chiếc thuyền con trong biển rộng, cực kỳ yếu ớt.
“Tông chủ Bất Hủ Tông, đi chết đi cho ta!”
Trường thương màu máu hạ xuống.
Bành!
Một tiếng vang thật lớn vọng đến, trong nháy mắt khi mũi trường thương chạm đến bình chướng của phi thuyền thì nó gãy như là một nhánh cây gãy.
Bình Lang ngẩn ra.
Những người còn lại cũng lần lượt sửng sốt.
Chuyện gì vừa mới xảy ra?
Mộc Long nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt như đã đự đoán trước được: “Biết ngay là chiếc thuyền biết bay nay không có đơn giản như vậy rồi.”
Mộc Long thu tầm mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đông Tân.
Sau một tiếng long ngâm, Mộc Long nhào tới.
Đông Tân giật mình, cũng dẫn bốn mươi cường giả Địa Vô Cấm còn lại vọt tới.
Một trận chiến kinh thế mở màn như vậy!
Đông Tân biết rõ, một lần trùng kích của Mộc Long có thể phá vỡ mạch trận mấy ngàn người, tuyệt đối không phải mình có thể chính diện chống lại.
Thân rồng cứng bao nhiêu, ai cũng biết rõ.
Mặc dù linh thể của bọn họ không tệ, nhưng chưa đạt tới mức chống lại được thân rồng.
Trừ phi bọn họ tu luyện là linh thể xếp hạng trước một ngàn trên Linh Thể Bảng, chỉ có linh thể như thế mới có thể đối kháng với Chân Long thể.
“Tất cả mọi người công kích từ xa, tuyệt đối không thể để cho hắn tới gần chúng ta. Đồng tâm hiệp lực, mài chết hắn, xem hắn có thể ngăn được bao nhiêu lần công kích của chúng ta.” Đông Tân hạ lệnh, vừa mở mạch môn ra, một đạo đao khí dài trăm thước chém tới.
Sau đó, bốn mươi cường giả Địa Vô Cấm cũng phóng thích mạch thuật, bao phủ nửa bầu trời. Đủ loại mạch thuật như mây đen ép thành đánh tới Mộc Long.
Ầm!
Ầm ầm ——
Một trận kịch đấu xảy ra trên bầu trời!
Trong nháy mắt, thiên địa biến sắc, giống như là sắp tận thế.
Một đạo mạch thuật trong đó rơi xuống, một ngọn núi cao trăm trượng bị san thành bình địa trong nháy mắt, biến thành một đống đất nhỏ bị ép sập.