Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 955 - 【Vip】 Ôn Bình —— Xong (2)

【VIP】 Ôn Bình —— xong (2) 【VIP】 Ôn Bình —— xong (2)

“Cấm khu cuối cùng...”

Ôn Bình trầm mặc.

Trước mắt, Bất Hủ Tông không có nhiều cường giả Địa Vô Cấm.

Yêu Hoàng Hoài Không, Yêu Vương Thời Phong, còn có Đao Ma, Mộc Long, trừ mấy người đó ra thì còn có bốn ngườiHà Niên, Long Nguyệt, Long Kha và Vi Sinh Tinh Vũ có thể bước vào Địa Vô Cấm bất cứ lúc nào.

Có thể cho bọn họ đi vào thử một chút.

Nếu có người không dám đi vào, Ôn Bình sẽ vô cùng thất vọng.

Lùi bước là một ý nghĩ không nên xuất hiện trong đầu người tu hành.

“Để ta đi trước dò đường cho các ngươi... hệ thống, lần đầu xây dựng thì có phúc lợi gì không?”

“Cũng không có.”

“Không có xây dựng phúc lợi thì ta có thể làm gì khi ở trong đó một giờ?”

“Tốc độ thời gian trôi qua trong Pháp Nguyên Sơn Cốc không giống như bên ngoài, một canh giờ trong Pháp Nguyên Sơn Cốc tương đương với một tháng ở bên ngoài.”

“Một canh giờ tương đương một tháng!”

Ôn Bình vui vẻ.

Vậy có thể làm rất nhiều chuyện trong Pháp Nguyên Sơn Cốc.

Trong Pháp Nguyên Sơn Cốc không có mạch khí, nhưng mà mặc dù không thể tu luyện mạch thuật nhưng lại có thể tu luyện linh thể, pháp thuật vân vân.

Đúng lúc này, bất tri bất giác Ôn Bình đã đứng ở rìa Pháp Nguyên Sơn Cốc.

Là tông chủ, đi vào Pháp Nguyên Sơn Cốc thì không cần trừ điểm nhiệm vụ tông môn, nhưng mà lại trừ danh vọng.

“Càn Khôn Lôi có thể giết Địa Vô Cấm mới một ngàn danh vọng một quả, sao đi vào Pháp Nguyên Sơn Cốc một chuyến lại trừ nhiều danh vọng như vậy?”

“Không phải kí chủ muốn vào cấm khu cuối cùng sao? Lần đầu vào cấm khu cuối cùng thì phải thông qua thông qua trung bộ đi vào, không thể trực tiếp đi vào.”

“Ngươi nghĩ ta giàu lắm hả?”

Lập tức trừ danh vọng, Ôn Bình vẫn có chút không bỏ được.

Dù sao thì chỉ có thể làm nhiệm vụ mới nhận được danh vọng.

Ai biết sau này có nhiệm vụ danh vọng nữa hay không?

Cái đồ chơi này cũng không phải bạch tinh, không thể tái sinh!

Bước ra một bước!

Thiên địa lại thay đổi.

Ôn Bình đứng ở cột mốc biên giới, cột mốc biên giới cao vút trong mây, giống như đỉnh thiên lập địa, trên đó viết bốn chữ lớn —— Trung bộ cấm khu!

Đứng ở rìa trung bộ cấm khu, Ôn Bình đưa mắt nhìn xung quanh thế giới tiên hiệp.

Cấm khu không nên là một mảnh an lành chứ?

Thất Thải Linh Điểu bay qua ngọn cây, Hồ Điệp từng đàn bay lượn trên hoa, linh thú trong rừng đuổi nhau phát ra từng tiếng xào xạt.

Hoa nở chói lọi, rừng rậm um tùm, thỉnh thoảng trong núi còn truyền đến vài tiếng linh thú hót vang, khiến trong lòng người ta cực kỳ điềm tĩnh.

Đây là một tiên cảnh.

Hoàn toàn không giống như là cấm khu!

Ngự kiếm bay lên không, Ôn Bình quan sát đại địa này. Hắn thấy được linh quả do linh thú thủ hộ, có động thiên phúc địa bị sương trắng che khuất, còn có nhiều chỗ kỳ diệu nữa. Đối với mấy thứ này, Ôn Bình lười nghiên cứu.

Bởi vì trung bộ cấm khu cũng không thích hợp cho Địa Vô Cấm, mấy chỗ này giao cho đệ tử tông môn đi thăm dò đi.

Sau đó, trong ba ngày, Ôn Bình vẫn luôn ngự kiếm phi hành, cuối cùng đi tới cấm khu cuối cùng trong Pháp Nguyên Sơn Cốc.

Cấm khu cuối cùng, rốt cuộc có một chút mùi vị kinh khủng.

Chỉ với một khúc xương thú lộ ra ở khu vực biên giới thì đã ẩn chưa linh khí mênh mông, còn hơn cả Chân Long.

Nếu đem nó về cho Đại Quai Tiểu Quai ăn, nếu như bọn nó có thể tiêu hóa được thì chắc chắn có thể tăng lên đến Địa Vô Cấm.

Đáng tiếc, không có tàng giới lớn như vậy.

Chỉ có thể đợi sau này ném Đại Quai Tiểu Quai vào đây, để cho bọn nó tự ăn.

Đương nhiên, cũng không phải là không thể chém một khúc đem về, mà là phi kiếm trong tay Ôn Bình cũng không thể tổn thương tới nó dù chỉ một chút.

Đang lúc Ôn Bình chuẩn bị tiếp tục đi sâu vào thì ngàn mét phía trước, một đống bạch cốt xuất hiện.

Giống như là xương đầu.

Nếu chỉ là xương cốt thì Ôn Bình cũng lười nhìn.

Nhưng chính giữa xương cốt lại có một viên yêu đan lớn màu vàng kim.

Độ tinh thuần, độ dày đặc của yêu lực có thể nói là khủng bố!

“Yêu thú này đã chết bao nhiêu năm, yêu đan lại còn hoàn hảo như lúc ban đầu.” Đi qua nhặt yêu đan lên, còn chưa kịp nhìn kỹ thì có một luồng khí tức yêu đan càng mênh mông hơn truyền đến.

Rất gần!

Chỉ trong phạm vi ngàn mét!

Ôn Bình nhìn bốn phía vài lần, xác định mục tiêu ở một cái sườn núi nhỏ phía trước.

Một kiếm phá vỡ núi nhỏ, quả nhiên, bên trong cũng có một bộ hài cốt, yêu đan vẫn còn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Lúc này, Ôn Bình nhận ra được cái gì.

Nhặt yêu đan lên, trực tiếp ngự kiếm bay lên không!

Phóng tinh thần lực xuống dưới!

“Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, chỗ này yêu đan khắp mọi nơi.” Ôn Bình vui vẻ, vội vàng ngự kiếm bắt đầu vơ vét.

Nhiều yêu đan chất lượng cao như vậy, Ôn Bình có một cái phỏng đoán to gan!

Không được một hồi, Ôn Bình đã vơ vét sạch trăm dặm xung quanh, hết thảy thu hoạch được hơn ba mươi viên yêu đan.

Trong đó mười viên yêu đan cực kỳ không tầm thường!

Quả nhiên, trong cấm khu này có đại cơ duyên!

Nếu cho mấy người Hoài Không ăn nhiều yêu đan như vậy, sẽ tăng lên được bao nhiêu thực lực?

Ôn Bình cảm thấy tuyệt đối không thể thiếu.

Nhưng mà cụ thể tăng bao nhiêu thì vẫn phải đi về thí nghiệm một hồi.

Ngay lúc Ôn Bình chuẩn bị tiếp tục ngự kiếm tìm kiếm yêu đan thì một trận cuồng phong kéo tới, tốc độ nhanh chóng, thậm chí còn không cho hắn có cơ hội phản ứng.

Cuồng phong thổi qua, Ôn Bình đứng không vững trên thân kiếm.

Bỗng nhiên, một luồng khí tức khủng bố khiến cho hắn lạnh cả người ập tới!

Hơn nữa còn càng ngày càng gần!

“Không tốt!”

Ôn Bình giật mình, vừa định phản ứng thì gió lốc quỷ dị từ bốn phương tám hướng tụ tập tới xé nát hắn.

Một đám sương máu nổ tung trên không trung.

Trong kiếm dưới chân cũng bị xoắn nát.

Ôn Bình —— xong!

Bình Luận (0)
Comment