Long Kha thấy Long Nguyệt không ngừng cười ngây ngô thì vỗ nàng một cái: “Đứng đắn một chút, Vân trưởng lão đang nói chuyện.”
“Tỷ, ha ha... xin lỗi, ta quá vui.”
Long Nguyệt vội vàng ngừng cười, cúi đầu sát bàn.
Lúc này, Vân Liêu mới nói tiếp: “Hai chỗ khác, thật ra thì đối với các vị, chỉ cần muốn đi tranh thủ thì vẫn rất có cơ hội. Nhưng mà liên quan đến Pháp Nguyên Sơn Cốc thì xin khuyên các vị, đây là một chỗ mới nguy cơ tứ phía. Trong tông môn, người dưới Địa Vô Cấm không thể vào cấm khu cuối cùng, bởi vì không phải Địa Vô Cấm mà đi vào trong đó thì chắc chắn phải chết. Khu vực bên ngoài và trung bộ cấm khu thì các ngươi có thể tùy tiện xông, nhưng mà vẫn là câu nói đó, cũng có nhất định nguy hiểm. Nếu như sợ thì không nên đi vào. Nếu như đi thì tông chủ cũng sẽ không để các ngươi chịu chết vô ích, sẽ cho các ngươi một lần bảo mệnh. Lần thứ nhất tử vong thì có thể cứu vãn được, nhưng nếu tử vong lần thứ hai thì là chết thật...”
Sau khi Vân Liêu nói xong tất cả tin tức về Pháp Nguyên Sơn Cốc thì trên dưới toàn tông đều trầm mặc.
Đương nhiên, phần lớn là phấn khởi nói không ra lời.
Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ khiến cho đám người Đao Ma hướng đến.
Phải biết, Đao Ma ở sa trường nhiều năm như vậy cũng không có lấy được một tấm Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ.
“Con đường tu hành vốn là cửu tử nhất sinh, tông chủ còn lấy ra phần thưởng phong phú như thế để khích lệ chúng ta, đương nhiên chúng ta sẽ không lùi bước.” Lúc này, Đao Ma quyết tâm, sau khi tu luyện ma pháp xong thì sẽ đi vào đó một lần.
Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ, hắn nhất định phải tranh một chút!
Hơn nữa, trên dưới toàn tông, có vẻ như là hắn là người có cơ hội lớn nhất.
Sau khi truyền đạt hết lời tông chủ dặn dò, Vân Liêu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò thêm một câu rồi đi.
“Tông chủ hiếm khi mới hào phóng một lần, nếu các ngươi không nắm bắt được cơ hội, sau này muốn có lại thì khó.”
Mọi người tâm lĩnh thần hội gật gật đầu.
Mỗi người đều rất kích động.
Ăn cơm xong thì lập tức bay tới Phong Chi Cốc, Pháp Nguyên Sơn Cốc và Pháp Sư Tháp.
Quan Ảnh Thất bởi vì không có Tuyền Qua Đồ ban thưởng cho nên mọi người để nó qua một bên.
...
Diệp Thành.
Từ khi mười bốn thành phát động lệnh tập hợp đến nay đã chừng nằm sáu ngày hơn.
Mười bốn thành, bảy mươi hai cái thế lực ngũ tinh, đa số cường giả đã đến đông đủ.
Người của bốn thành người, còn có đám người xung quanh đều nhìn chằm chằm Diệp Thành, chờ đợi rất nhiều nhiều thế lực khởi xướng tiến công cuối cùng.
Nam Hoa Môn, là tồn tại đỉnh cao trong mười bốn thành, bị Hoài Không đánh đến tận cửa bức tử môn chủ Phục Nam Hoa, toàn tông trên dưới đã sớm ôm thái độ không chết không thôi với Bất Hủ Tông, cho nên cường giả Nam Hoa Môn xung phong nhận làm người xuất kích đầu tiên!
Giờ khắc này, trên đường phố ở Diệp Thành, hai người tông chủ Nghịch Thiên Tông Vạn Trường Thanh và trưởng lão Hạo Thanh đang lặng lẽ trốn ở một nơi hẻo lánh, mặt không đổi sắc nhìn thành viên của thế lực ngũ tinh tới tới lui lui, nhưng mà trong lòng lại rất xoắn xuýt.
“Bảy mươi hai cái thế lực ngũ tinh hợp lực thảo phạt, Bất Hủ Tông gặp nguy hiểm!”
Hạo Thanh không khỏi cảm thán một câu.
Quả nhiên, Bất Hủ Tông cường thế, suy cho cùng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Hồng Diệp Môn, không thể trêu vào!
“tương lai của chúng ta có phải cũng sẽ rơi vào kết quả như vậy không?”
Vạn Trường Thanh nhìn Hạo Thanh một chút.
Thân là dư nghiệt của Lăng Tiêu Kiếm Phái, có thể sống đến bây giờ chỉ là do Hồng Diệp Môn lười quan tâm đến bọn họ thôi.
Nếu như tương lại bọn họ phát triển Nghịch Thiên Tông lên.
Hồng Diệp Môn sẽ trảm thảo trừ căn sao?
Hạo Thanh liếc Vạn Trường Thanh một cái: “Xem kịch thì cứ xem kịch, ngươi rảnh rỗi quá nên tự tìm phiền não cho mình đúng không, nếu như có một ngày như vậy thì chắc chắn người mà Hồng Diệp Môn làm thịt đầu tiên cũng là ngươi. Dù nói như thế nào thì ta cũng sẽ đi chậm hơn ngươi vài bước. Bây giờ ta cũng thấy tiếc cho Bất Hủ Tông, chỉ là chọn sai chỗ xây tông thôi. Nếu như bọn họ chuyển qua nơi khác xây tông, chưa chắc Hồng Diệp Môn sẽ chú ý tới bọn họ. Hồng Diệp Môn không nhúng tay vào, chỉ với những thế lực ngũ tinh ở mười bốn thành này, ai dám chọc Bất Hủ Tông?”
Khi Hạo Thanh nói lời này thì cảm thấy có chút đáng tiếc, tiếc hận cho tình huống của Bất Hủ Tông bây giờ. Dĩ nhiên, hắn nói đến khúc sau thì trong giọng nói ít nhiều gì cũng có chút khinh bỉ, bởi vì hắn ghét nhất chính là mấy thế lực ngũ tinh này, khi Hồng Diệp Môn không nói lời nào thì bọn họ dám chọc Bất Hủ Tông không?
Như Lạc gia ở Bái Nguyệt Thành, bị đánh một lần, sau đó nhìn thấy đệ tử Bất Hủ Tông thì đều chọn đi vòng qua, bây giờ nhảy nhót hăng hơn ai hết.
Bên cạnh, Vạn Trường Thanh cũng nói tiếp: “Đã có Nam Hoa Môn làm một cái vết xe đổ như thế, còn ai dám chọc Bất Hủ Tông. Hôm đó môn chủ Nam Hoa Môn may mắn chạy trốn khỏi Bất Hủ Tông, ai cũng cho là hắn có thể thắng được một chút hi vọng sống, có ai ngờ được cường giả Địa Vô Cấm của Bất Hủ Tông ngay cả một chút đường sống cũng không cho, rượt thẳng đến Nam Hoa Môn, sau đó chém giết hắn ngay trước mặt toàn tông trên dưới. Từ một khác đó trở đi, còn ai dám chọc Bất Hủ Tông? Có thể nói như thế này, trong Hồng Vực, ngoại trừ ba đại thế lực và Vực Chủ thì còn ai có thể khiến cho Bất Hủ Tông cúi đầu, khiến cho Bất Bất Hủ Tông sợ hãi, đâu có thế lực ngũ tinh nào có thể làm được?”
Khi Vạn Trường Thanh nói lời này thì mặt mày hớn hở, giống như người kể chuyện. Có thể thấy được, tâm tình của hắn vô cùng xúc động, giống như hắn cũng là một phần tử của Bất Hủ Tông vậy. Nhưng mà nhìn đường đi một chút, xúc động trong ánh mắt lại mờ đi.
Hạo Thanh cũng thở dài một tiếng, khóe miệng nở một nụ cười khổ, bất đắc dĩ nhìn Vạn Trường Thanh vừa còn hết sức kích động.