“Một ngày đổi mới một lần!”
Trần Hiết giật mình.
So với thiết lập của hắn còn kinh người hơn.
Để cho người trong thế giới này không ra khỏi nhà nhưng mỗi ngày đều cct biết chuyện gì xảy ra, tuyệt đối có thể thay đổi cái thế giới này!
Ôn Bình còn nói thêm: “Ngươi có thể áp dụng kế hoạch Bất Hủ Nhật báo, gặp khó khăn thì cứ liên hệ tông môn, tông môn sẽ hỗ trợ ngươi.”
Trần Hiết đáp: “Tông chủ, thuộc hạ nhất định liều mạng cũng sẽ làm được Bất Hủ Nhật báo. Nhưng mà sau này ngài phải chăm sóc nhiều hơn. Bất Hủ Nhật báo xuất hiện, sẽ khiến cho rất nhiều thế lực không vừa lòng, cũng sẽ khiến cho thế lực mạnh mẽ ngấp nghé, cứ như vậy sẽ đưa tới rất nhiều kẻ địch mạnh mẽ cho Bất Hủ Tông, ngày tháng sau này ngài phải bận rộn.”
“Thay đổi thế giới, con đường phía trước đương nhiên sẽ có núi lớn chặn đường, nhưng mà tất cả đã có tông môn, núi lớn có cao thì phá núi là được.”
Ôn Bình dứt khoát nói.
Trần Hiết ngơ ngẩn, nhiệt huyết trong lòng như sóng cả mãnh liệt: “Tông chủ, vậy ta sẽ cho thủ hạ bắt đầu chuẩn bị, sau khi Bất Hủ Nhật báo in ra thì lập tức đưa đến tông môn cho ngài đọc.”
“Cần bạch tinh thì tới tông môn lấy, tóm lại, Bất Hủ Nhật báo phải bao trùm toàn bộ Hồng Vực trong thời gian ngắn nhất.” Lần này, mười bốn thành thảo phạt khiến cho hắn lập tức có hơn sáu triệu bạch tinh vào túi, bây giờ Ôn Bình không thiếu bạch tinh.
“Đa tạ tông chủ, nếu muốn để cho Bất Hủ Nhật báo bao trùm toàn bộ Hồng Vực trong thời gian ngắn nhất thì có thể cần gần trăm vạn bạch tinh. Mỗi một thành đều phải sắp xếp người vào đó, đồng thời còn phải in ấn Bất Hủ Nhật báo, sau đó phải phục chế hơn trăm triệu bản trong thời gian ngắn...”
Trần Hiết biết, phần lớn thế lực ngũ tinh đều không bỏ ra nổi nhiều bạch tinh như vậy.
Trăm vạn bạch tinh.
Một con số vô cùng khổng lồ.
“Tới đây lấy!”
Ôn Bình kiên cường nói.
Trần Hiết vui vẻ: “Tông chủ, cảm ơn ngài ủng hộ!”
Có tông chủ thưởng thức hắn như thế, Trần Hiết vô cùng thỏa mãn.
Ôn Bình còn nói thêm: “Nhớ kỹ, nội dung Bất Hủ Nhật báo nhất định phải đơn giản, mặt này ngươi đi tìm những người bình thường không thể tu hành. Những văn nhân đó. Bọn họ có thể làm tốt chuyện này. Tóm lại nội dung nhất định phải dùng rất ít chữ để biểu đạt rõ ràng một việc, đừng dài dòng. Nếu như gặp lực cản thì liên hệ tông môn.”
Xung quanh mười bốn thành thì chắc chắn không gặp cản trở gì.
Nhưng ra khỏi mười bốn thành thì chưa chắc.
Thế lực ngũ tinh bình thường chắc chắn không dám quấy nhiễu Tẫn Tri Lâu truyền bá Bất Hủ Nhật báo, nhưng thế lực phe Hồng Diệp Môn chắc chắn sẽ ngăn cản.
Bởi vì bây giờ Hồng Diệp Môn là tử địch của Bất Hủ Tông!
Trần Hiết gật gật đầu: “Tông chủ, nếu như gặp được chuyện không giải quyết được thì thuộc hạ sẽ cầu viện tông môn.”
“Vậy thì như vậy trước đi, ngươi in xong kỳ thứ nhất của Bất Hủ Nhật báo thì lập tức gửi đến Bất Hủ Tông để ta xem thử một chút!”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Cất Truyền Âm Thạch, Ôn Bình mở ra danh sách kiến trúc.
Khu ký túc xa đã xây dựng đủ nhiều, cho dù hôm nay lập tức thu tám mươi thiên kiêu thì vẫn đủ ở được.
Cho nên Ôn Bình cảm thấy đã đến lúc suy tính xây dựng một kiến trúc thu người.
Một lần thu tám mươi người thì chắc chắn không phải ai cũng như nhau.
Có người phẩm hạnh không tốt.
Có người phẩm hạnh đoan chính.
Hắn thu người, mặc dù chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ thu người tốt, nhưng mà Ôn Bình cảm thấy vẫn nên sàng chọn một chút mới tốt.
Tuy là hắn có thể dùng hệ thống xem tin tức sơ lược của bọn họ.
Để đề phòng nội gián.
Còn đề phòng mấy người bản tính vốn tà ác.
Thế nhưng cũng không thể mỗi một người vào tông thì hắn đều nhìn chằm chằm chứ, dù sao thì hắn cũng là tông chủ mà không phải là giữ cửa.
“Hệ thống, có kiến trúc đặc thù thoải mãn được những yêu cầu này của ta hay không.” Nếu như tìm từng cái thì hơi khó.
Hệ thống đáp: “Có.”
Dứt lời, hệ thống bày ra mấy cái kiến trúc đặc thù liên quan tới sàng chọn nhân tài.
Ba cái trước mắt ít nhiều gì cũng có chút khác biệt với yêu cầu của hắn, nhưng mà kiến trúc thứ tư lại rất thích hợp với Bất Hủ Tông bây giờ.
Sư Đạo Mê Cục!
Đây là một cái kiến trúc có thể kết hợp.
Nói một cách đơn giản thì nó có thể xếp chồng lên kiến trúc đặc thù đã có.
So với Thiên Tằng Giai!
Tác dụng của Sư Đạo Mê Cục rõ ràng hơn, chính là dùng để sàng chọn nội gián, đồng thời sàng chọn những người tâm tính không tốt, phẩm đức rất kém cỏi, lại không biết mang ơn.
Tâm tính không tốt, nghị lực không được, đã định trước đường tu hành không dễ đi.
Khả năng chết yểu nửa đường gần như là trăm phần trăm.
Dù sao tu hành một đạo, mối nguy khắp nơi, cũng không phải là một cái sân chơi, muốn chơi kiểu gì thì chơi kiểu đó.
Loại người này Sư Đạo Mê Cục sẽ ưu tiên loại bỏ, bởi vì mặc dù Bất Hủ Tông có Thiên Tằng Giai có thể luyện tâm cảnh, nhưng nó lại không thay đổi được ý chỉ của một người.
Nội gián thì không cần nói.
Loại người này chắc chắn không thể thu.
Còn có loại người phẩm đức kém, không biết mang ơn.
Loại người này, nếu sau này gặp chuyện thì xác suất phản bội tông môn sẽ cực kỳ lớn.
Bởi vì chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy tất cả đều là do dựa vào cố gắng của mình lấy được, không liên quan đến tông môn. Đồng thời với thiên phú của hắn, nếu như đi tông môn mạnh mẽ hơn thì có thể trở nên mạnh mẽ hơn bây giờ, tông môn đang kéo chân hắn.
Loại người này sau này chắc chắn sẽ trở thành tai họa ngầm, cho nên càng không thể thu.
“Chỉ cần người vào tông đi vào Sưu Đạo Mê Cục thì Sư Đạo Mê Cục sẽ tiến hành kiểm tra tâm linh người đó, người kiểm tra không qua sẽ bị lạc trong đó, ra không được. Người thông qua kiểm tra mới có thể đi ra khỏi Sư Đạo Mê Cục.”
Nghe hệ thống nói, Ôn Bình lựa chọn xây dựng Sư Đạo Mê Cục.
Xếp chồng nó lên Thiên Tằng Giai.
Còn chút bạch tinh đó, Ôn Bình hoàn toàn không để ý đến.