Nếu như đối phương ra tay, có thể hắn sẽ chết!
Thần Tuyệt vội vàng thu sát ý lại, đi qua cầm lấy Tử Duẩn và linh dịch, cố nén tức giận trong lòng, đi tìm một chỗ trống trải.
Cho dù khi khí tức kinh người sau lưng tan biến thì Thần Tuyệt mới thở dài một hơi.
Buông cái cuốc trong tay xuống, sau đó phịch một tiếng, bất đắc dĩ ngồi xuống đất, cũng không thèm quan tâm tư thái cường giả Địa Vô Cấm gì đó.
Dù sao chuyện cũng đã như vậy rồi.
Tính ra nửa đời người, Thần Tuyệt hắn chưa từng bị nhục nhã như thế!
Đôi tay này của hắn trước giờ đều cầm kiếm giết người, cũng chỉ nhiễm máu tươi của kẻ địch và người không phục hắn. Thật ra thì cho tới bây giờ, hắn chưa từng nghĩ tới một ngày hắn sẽ cầm cuốc, làm việc nông mà mấy người không thể tu hành mới làm.
Hắn nhớ lại kiếm của mình, một thanh lợi khí giết người giết ít nhất vạn người. Lâu dài uống máu, khiến cho lỗ khảm kiếm dính đầy vết máu ố, nhưng mà xưa giờ hắn không có rửa sạch, bởi vì đó là minh chứng hắn từng chinh phục Triều Thiên Hạp, thậm chí hắn còn nghĩ tới một ngày bội kiếm sẽ bị máu tươi nhuộm đỏ, từ màu xám bạc ban đầu đổi thành màu đỏ tươi, khiến cho vô số người nghe mà sợ hãi.
Bây giờ kiếm không ở trong tay.
Trong tay chỉ có một cái cuốc!
Đúng, móng tay còn dính đầy sình bùn!
Thậm chí hắn còn ngồi trên một mảnh đất vàng chỉ có chút cỏ xanh, hoàn toàn không quan tâm nó có làm dơ quần áo của mình hay là không, giống như một nông phu làm việc mệt mỏi xong chuyện gì cũng không quan tâm tới.
“Không được!”
Thần Tuyệt đứng phắt dậy.
Hắn không thể như vậy!
Hắn là tồn tại bước vào Địa Vô Cấm.
Là tồn tại phía trên chúng sinh!
Thế gian này có vô số nhân tộc, yêu tộc cũng như thế, nhưng có bao nhiêu có thể bước vào Địa Vô Cấm?
Coong!
Sau khi đứng dậy, Thần Tuyệt một cước đá văng cái cuốc, dư quang nhìn thấy bình ngọc bên cạnh. Cái bình rất xinh đẹp, hoa văn trên nó cũng lộng lẫy, nhưng bây giờ hắn không muốn tán thưởng. Bởi vì hắn nghĩ, nó giống như một cái chân, một cái chân đạp tôn nghiêm cường giả Địa Vô Cấm như hắn xuống đất, còn không ngừng chà đạp, chuyện này khiến cho hắn cũng không muốn tán thưởng vẻ đẹp của bình ngọc mà còn cho là nó vô cùng xấu xí.
Một canh giờ nhỏ một giọt?
Giọt bà ngoại nó!
Hôm nay Thần Tuyệt hắn muốn từ đây giết ra ngoài!
Lúc này, Thần Tuyệt quơ tay chụp lấy bình ngọc, dùng sức nện xuống đất, sau đó chỉ nghe phanh một tiếng, bình ngọc bắn ngược ra như một trái banh.
Chất liệu vẫn rất tốt!
Thần Tuyệt lại nhặt lên, tay phải dùng sức nắm bình ngọc.
Tuy dùng sức nhưng không có vỡ.
Lại dùng sức, không có phản ứng gì.
Lúc này, hắn dùng tới cả lực lượng của linh thể, tay cũng có chút trắng bệch.
Thần Tuyệt quăng bình ngọc ra, cũng không biết ném tới chỗ nào, sau đó cả giận nói: “Hôm nay Thần Tuyệt ta muốn từ đây giết ra ngoài!”
Những tên hèn nhát tham sống sợ chết đó, cam chịu nhục nhã làm công việc bẩn thỉu mà chỉ có nô lệ mới làm, nhưng Thần Tuyệt hắn không muốn.
Nhưng mà ngạnh xông ra là không được, phải nghĩ cách bắt người.
Trưởng lão Bất Hủ Tông có thực lực không mạnh, nếu bắt được một người, dùng hắn áp chế Bất Hủ Tông, Bất Hủ Tông tuyệt đối sẽ để cho hắn rời đi. Bởi vì nếu như hắn là tông chủ Bất Hủ Tông, thì chắc chắn hắn cũng không muốn mang tiếng xấu bất nhân bất nghĩa.
Hôm nay không cứu trưởng lão, sau này còn ai dám giao mạng cho hắn?
Nói làm thì làm!
Thần Tuyệt đâm đầu thẳng vào trong rừng, đi về phía Vân Lam Sơn, đồng thời xuyên qua kẽ hở giữa lá cây mà quan sát Vân Lam Sơn. Đúng lúc này, hắn thấy được mười sáu người cùng là Địa Vô Cấm, bọn họ đang tưới nước, đào đất.
“Đúng là một đám kém cỏi!”
Thần Tuyệt thu ánh mắt khinh bỉ lại, tiếp tục đi tới.
Nhưng mà khi đang chuẩn bị chạy thì nghe được một tiếng, giống như đã từng quen biết.
Đó chính là Tần Sơn trưởng lão!
“Không sai, đều thuần thục rất nhiều.” Tần Sơn nhìn về phía Linh Doãn cách đó không xa: “Nếu có người lười biếng thì đừng khách sáo với hắn.”
Linh Doãn gật gật đầu.
“Tần trưởng lão, khi nào Xích Mục và Hắc Trạch trở về?”
Là ba người đầu tiên trong tổ trồng cây, Linh Doãn bỗng nhiên có chút nhớ nhung Xích Mục Cự Viên và Hắc Trạch.
Tần Sơn nói: “Xích Mục và Hắc Trạch hiện đang ở Hồ Yêu Hoàng giúp tông chủ làm việc khác, nhưng mà qua một thời gian ngắn thì sẽ về. Ta cảm thấy tông chủ coi trọng chuyện trồng cây ở Bất Hủ Tông hơn mỏ bạch tinh ở Hồ Yêu Hoàng nhiều.”
Trong rừng Thần Tuyệt nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Tần Sơn, tức giận trong lòng như biển động. Cái tên này đúng là cho mình là đại nhân vật? Sau đó, Thần Tuyệt hóa thành kinh hồng, bay vọt từ trong rừng ra, tay phải cầm kiếm lên, vọt thẳng tới chỗ Tần Sơn.
Cử động lần này của Thần Tuyệt làm cho mười sáu người đang trồng cây kinh ngạc.
Cũng khiến cho những thiên kiêu Hồng Diệp Môn kinh ngạc.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bốn cái mạch môn lần lượt mở ra, trong chớp mắt Thần Tuyệt đã đến trước mặt Tần Sơn.
Mũi kiếm sáng loáng chỉ thẳng vào cái trán Tần Sơn, không cho Tần Sơn chút thời gian phản ứng nào.
Tần Sơn giật mình, bị Thần Tuyệt đột nhiên mà đến làm cho giật nảy mình, nhưng hắn cũng không có kinh hoảng mà nở nụ cười.
Thần Tuyệt gầm một tiếng: “Im miệng, dẫn đường, rời khỏi Bất Hủ Tông!”
Dứt lời, Thần Tuyệt gác kiếm lên bờ vai Tần Sơn, hắn không tin tốc độ của Tần Sơn hoặc là Đao Ma còn nhanh hơn động tác dùng kiếm cắt cổ của hắn.
Giờ khắc này, trong lòng mười sáu người đó run lên một cái.
Bọn họ cũng muốn phản kháng, nhưng không dám.
Bởi vì bọn họ sợ chết.
Cũng không muốn nhìn thấy thế lực của mình bị diệt.
Nghĩ nghĩ một chút thì nhịn được.
Bây giờ thấy Thần Tuyệt đứng lên phản kháng, trong lòng bọn họ xúc động hơn ai hết.
Kể cả những thiên kiêu Hồng Diệp Môn đó cũng là như thế, cả đám đều vô cùng xúc động, vừa định hô một tiếng tiền bối dẫn bọn họ đi.
Nhưng mà bọn họ thấy Tần Sơn không hề động một chút nào.
“Ngươi có gặp ác ma chưa?” Tần Sơn nhẹ nhàng hỏi một câu.
Thần Tuyệt cả giận nói: “Ngươi sợ chết không?”