Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 974 - 【Vip】 Bất Hủ Nhật Báo, Phát Hành! (2)

【VIP】 Bất Hủ Nhật báo, phát hành! (2) 【VIP】 Bất Hủ Nhật báo, phát hành! (2)

Ác ma?

Thứ quỷ gì?

“Nhanh lên!”

Thần Tuyệt xô đẩy Tần Sơn, trên đường đi, đệ tử Bất Hủ Tông nhìn thấy một màn này thì đều dừng lại.

Còn có trưởng lão Bất Hủ Tông cũng bị hấp dẫn tới.

Thần Tuyệt nhếch miệng cười một tiếng, bởi vì hắn muốn chính là kết quả như vậy, người của Bất Hủ Tông đến càng nhiều càng tốt, như vậy thì hắn có thể rời khỏi đây. Nếu như không ai thấy hắn cưỡng ép Tần Sơn thì rất có thể Đao Ma đó sẽ trực tiếp ra tay, mặc kệ Tần Sơn chết sống.

Dù sao Tần Sơn mới chỉ là Thần Huyền Cảnh mà thôi, ở Triều Thiên Hạp thì Thần Huyền Cảnh có đáng là gì? Nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ không màng tới tính mạng của Tần Sơn.

“Thần Tuyệt, ngươi xác định ngươi phải làm như vậy?” Tần Sơn đưa tay ra hiệu cho những trưởng lão Bất Hủ Tông khác đang theo sát, hỏi ngược lại một câu.

“Đi nhanh một chút, kiếm của ta muốn cắt bỏ đầu của ngươi thì chỉ cần một hơi thôi, yên tâm, chỉ cần ngươi yểm hộ ta rời khỏi Bất Hủ Tông ngàn dặm thì ta sẽ thả ngươi, dù sao đối với ta thì mạng của ngươi không đáng là gì cả!”

Lúc này, Thần Tuyệt đã nhìn thấy chủ điện của Bất Hủ Tông, cái này khiến hắn vui vẻ, lúc này lại bước nhanh hơn một chút.

Trong Bất Hủ Tông thì không bay được, nhưng chỉ cần rời khỏi phạm vi Bất Hủ Tông thì hắn có thể bay lên, dẫn theo Tần Sơn chạy trốn.

Khi đó ngoại trừ Đao Ma ra thì còn ai có thể đuổi kịp hắn?

Mà có con tin nơi tay, Thần Tuyệt cũng hoàn toàn cũng không sợ đối phương đuổi theo!

Nhưng mà lúc này, Tần Sơn dừng lại.

Bởi vì phía trước xuất hiện một con chó, nó lại dùng ánh mắt thượng vị giả nhìn kẻ yếu nhìn Thần Tuyệt.

Thần Tuyệt thấy cảnh này thì trong mắt lộ ra hung quang, muốn dọa cho con chó đó bỏ đi.

Tần Sơn lại hỏi lại.

“Ngươi có gặp ác ma chưa?”

“Nhanh lên!”

Thần Tuyệt thấy không dọa được con chó, cũng lười quan tâm tới con chó đó đang dùng ánh mắt gì nhìn mình nữa.

“Vậy hôm nay ngươi thật có phúc.” Tần Sơn đột nhiên bước tới trước một bước, khiến cho Thần Tuyệt có chút trở tay không kịp.

Thần Tuyệt giận dữ, muốn một kiếm giết chết Tần Sơn to gan lớn mật này nhưng lại phát hiện kiếm của mình không động được.

Cho dù mình có dùng sức như thế nào thì cũng không thể rung chuyển kiếm.

Nó như bị định lại trên không.

Sau đó, khí tức khủng bố hết sức quen thuộc đó lại xuất hiện lần nữa, Thần Tuyệt giống như là một con mèo con bị kinh hãi, không quan tâm kiếm của mình nữa, liên tục lui vài chục bước. Nhưng mà vừa lui lại thì hắn phát hiện kiếm rơi xuống đất.

Thần Tuyệt chưa kịp phản ứng thì một sợi xích sắt màu xích hồng đột nhiên xuất hiện, sau đó giống như là một cánh tay lấy mạng, bay tới cuốn lấy hắn. Trong Bất Hủ Tông, hắn chậm như là ốc sên, hoàn toàn không tránh thoát được xích sắt đột nhiên xuất hiện.

Nếu ở ngoài Bất Hủ Tông thì có lẽ hắn có thể né tránh.

Bị xích sắt xích hồng quấn chặt, Thần Tuyệt vội vàng muốn dùng lực lượng của linh thể cố gắng thoát khỏi, bởi vì sau khi bị xích sắt quấn lấy, hắn có cảm giác giống như là cừu non đợi làm thịt, hơn nữa cảm giác này thấm sâu vào lòng, khiến cho hắn hoảng sợ.

Sau một khắc, cánh cửa thông tới địa ngục vong linh mở ra.

Một cái cửa đá màu đen bị tử khí bọc lấy chậm rãi mở ra sau lưng Thần Tuyệt.

Khói đen hóa thành vô số xích sắt quấn lấy Thần Tuyệt, kéo thân thể Thần Tuyệt vào trong đó, mặc cho Thần Tuyệt giãy dụa như thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Lúc này, Thần Tuyệt tựa như là một đứa nhỏ bất lực, sợ hãi gào thét.

Ầm!

Cửa đá đóng lại.

Sau khi cửa đá tan biến, Thần Tuyệt cũng tan biến trên cái thế giới này.

Ác Linh Kỵ Sĩ cũng hiện ra một cái, sau đó cưỡi chó săn Cáp Cáp, biến mất ngay tại chỗ, tiếp tục tuần tra Bất Hủ Tông.

Tần Sơn nhìn chỗ Thần Tuyệt tan biến, cười nói: “Hắn là ác ma!”

Sở dĩ Tần Sơn không sợ là vì hắn biết có Ác Linh Kỵ Sĩ.

Hơn nữa tông chủ nói, Ác Linh Kỵ Sĩ có năng lực mới —— Tù Cấm!

Chỉ cần bị Ác Linh Kỵ Sĩ nhận là đại ác nhân thì sẽ bị cầm tù trong trong địa ngục vong linh, chịu nỗi khổ địa ngục.

Hắn từng xem Tru Tiên nên cũng có chút hiểu về địa ngục.

Biết đó là chỗ mà người phải đi sau khi chết, chỗ ấy tràn đầy khổ nạn và tội ác, hoàn toàn không phải chỗ người ở.

Quan trọng nhất chính là, chỉ cần đi vào thì đời này cũng đừng mong ra tới.

...

“Đã nghe chưa?”

“Là ai đang kêu thảm?”

“Tiếng kêu thảm biến mất!”

Mười sáu người tụ tập lại một chỗ, khát vọng nhìn hướng chủ điện, bọn họ đều bức thiết muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thần Tuyệt chạy đi sao?

Phía trước chưa từng xuất hiện tiếng chiến đấu, hẳn là không có đánh, cho nên tiếng kêu thảm đó là của người nào?

Giống vậy, những thiên kiêu của Hồng Diệp Môn cũng vậy, từng người đều trông mong.

Bọn họ trốn không thoát.

Nhưng có thể trốn đi một người thì cũng là một cái cỗ vũ với bọn họ.

Một lúc lâu sau.

Dưới ánh mắt trông mong của bọn họ, Tần Sơn trở về.

Lông tóc không thương đi đến bên cạnh rừng cây, vừa nhìn thấy bọn họ tụ tập lại một chỗ thì khiển trách: “Các ngươi đang làm gì?”

Lòng của mọi người lập tức lạnh.

Chút chờ mong trong lòng bọn họ tàn biến trong nháy mắt, giống như là bong bóng trong nước, vừa bay lên, trong khoảnh khắc nổi lên trên mặt nước thì vỡ nát.

Quả nhiên.

Sao có thể rời khỏi Bất Hủ Tông dễ dàng như vậy được?

Đại chiến chỉ có Đao Ma ra tay, nhưng thật sự chỉ có một cường giả đỉnh cao là Đao Ma sao?

Đao Ma cũng sẽ không gia nhập vào một thế lực yếu!

Chắc chắn là thế lực này vốn rất mạnh mẽ, cho nên Đao Ma mới gia nhập.

Vừa nghĩ tới đó, chút tâm tư mong chờ có thể chạy đi này của bọn họ phai mờ hết, giống như là tôn nghiêm Địa Vô Cấm của bọn họ vậy.

Vẫn là thành thành thật thật trồng cây đi!

Bảy ngày!

Nhất định có thể vượt qua!

“Cây này là do người nào chém, sao còn không dời đi?” Tần Sơn chỉ vào cây đại thụ cứng cáp mới bị chặt ngã cách đó không xa.

Bình Luận (0)
Comment