Tại Thủy Nhất Phương ở bên trái.
Long Môn bên phải.
Hai thế lực lớn vây quanh Bích Uyên Đàm.
Bởi vì cái gọi là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, Bích Uyên Đàm liền trở thành địa phương mang tính đặc trưng như Tinh Kiếm Sơn.
Lấy Bích Uyên Đàm làm trung tâm, trong phạm vi hai vạn dặm đều là địa bàn của Tại Thủy Nhất Phương và Long Môn. Trong đó bao gồm bốn thành lớn siêu cấp nhân khẩu vượt qua năm ngàn vạn. Tiễn Thủy Thành, Ám Hương Thành, Bích Thủy Thành và liền kề với Tại Thủy Nhất Phương, Tại Thủy Thành.
Bốn tòa thành này thuộc về vùng giao tranh với Trần Hiết!
Cho dù là Tẫn Tri Lâu hay là Bất Hủ Nhật báo, muốn đi ra khỏi Tinh Kiếm Sơn, đi ra khỏi mười bốn thành, sau đó xâm lấn toàn bộ Hồng Vực thì nhất định phải vượt qua bốn tòa thành siêu cấp này, nếu không thì chỉ có thể bị chặn trong Tinh Kiếm Sơn.
Ngày thứ ba sau khi Bất Hủ Nhật báo phát hành, môn chủ đương đại của Long Môn một mình đi tới Tiễn Thủy Thành, cùng theo tới còn có tông chủ của Tại Thủy Nhất Phương.
Chuyện liên quan đến Bất Hủ Tông, mặc dù hai người cũng không hiểu tại sao Bất Hủ Tông lại làm ra một cái Bất Hủ Nhật báo, nhưng dù sao Bất Hủ Tông thừa dịp môn chủ Hồng Diệp Môn không ở trong môn mà đánh lén Hồng Diệp Môn, còn giết Đông Tân phó môn chủ với hơn năm mươi vị trưởng lão, bây giờ đã trở thành kẻ địch số một của Hồng Diệp Môn.
Bọn họ thân là phụ thuộc, thấy Bất Hủ Tông đột nhiên có động thái nhỏ trên địa bàn của bọn họ thì đương nhiên phải tự mình đến đây xem xét!
Trên không Tiễn Thủy Thành, môn chủ Long Môn đeo trường thương xích kim sắc, hai tay vắt chéo sau lưng, dùng một ánh mắt nhìn xuống chúng sinh nhìn Tiễn Thủy Thành. Nơi hắn nhìn chính là cửa hàng bán Bất Hủ Nhật vừa xuất hiện ở Tiễn Thủy Thành được mấy ngày.
“Lôi Thiên Sơn, sao ngươi không đi xuống giết sạch những người đó?”
Lúc này, một giọng nói từ nơi xa vọng lại.
Một nam tử mặc thanh sam cầm kiếm chầm chậm bay tới, con mắt cũng nhìn chằm chằm cửa hàng bán Bất Hủ Nhật báo bên dưới, còn có khách hàng ra ra vào vào.
Không ít người ôm chờ mong đi vào trong tiệm, tốn kim tệ mua một bản Bất Hủ Nhật báo, sau khi mua được thì cực kỳ hưng phấn rời đi.
Người không biết còn tưởng rằng hắn mua được Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ.
Càng xem càng thấy hài hước!
Nam tử thanh sam cầm kiếm này chính là tông chủ Tại Thủy Nhất Phương Kiếm Trần Tâm.
Cho đến khi Kiếm Trần Tâm đã đứng ở bên cạnh nhưng Lôi Thiên Sơn cũng không quay đầu nhìn hắn, vẫn nhìn chằm chằm cửa hàng phía dưới, cười khẩy nói: “Giết một bầy kiến hôi để làm gì, loại người như bọn họ, chết người này thì sẽ có người khác, giết không bao giờ hết.”
Tại sao giết không bao giờ hết?
Bởi vì cửa hàng này chỉ là giọt nước trong biển cả mà thôi.
Đứng sau màn cửa hàng này thì là Tẫn Tri Lâu, một cái tồn tại thần bí dưới trướng Bất Hủ Tông.
Chuyện này hôm qua hắn mới biết, nếu không phải Bất Hủ Nhật báo xuất hiện thì người của Long Môn cũng không nghĩ ra được có thế lực lặng yên cắm rễ ngay dưới mắt bọn họ. Đồng thời cho dù bọn họ nghiêm tra như thế nào thì cũng không tra được nhiều tin tức về Tẫn Tri Lâu.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu tại sao hắn tự mình đến Tiễn Thủy Thành xem thử.
“Nhưng mà Tiễn Thủy Thành này nằm trong địa bàn của ngươi, ngươi để cho bọn họ không chút kiêng kỵ bán Bất Hủ Nhật báo như thế? Lôi Thiên Sơn, mấy năm không thấy, ngươi càng ngày càng khiến cho ta khó hiểu. Chẳng lẽ ngươi chỉ biết đùa nghịch trò vặt? Quan tâm thật hay giả làm gì, cho dù ngươi có thể nói trắng thành đen thì không phải Bất Hủ Nhật báo này vẫn có người xem sao?” Nói xong, Kiếm Trần Tâm dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Lôi Thiên Sơn.
Lôi Thiên Sơn lãnh đạm trả lời: “Cho dù ngươi nói như thế, ta cũng không có ra lệnh cho thủ hạ làm gì. Nếu ngươi muốn giết người bên trong cửa hàng đó thì bay xuống giết sạch bọn họ đi. Lôi Thiên Sơn ta tuyệt đối không cản ngươi.”
“Một đám tiểu lâu la, còn không đáng cho ta ra tay.” Kiếm Trần Tâm chẳng thèm ngó tới.
Lôi Thiên Sơn bất đắc dĩ nói: “Tồn tại sau lưng Bất Hủ Nhật báo này. Ngươi không biết thật hay là đang giả vờ không biết với ta?”
Kiếm Trần Tâm đáp: “Biết, không phải chỉ là một cái Tẫn Tri Lâu hay sao. Dám nói không gì không biết, đúng là hài hước. Chờ mấy ngày nữa, ta moi được bọn họ ra, giết hết tất cả, để cho Bất Hủ Tông biết, Bích Uyên Đàm này cũng có chủ!”
Lôi Thiên Sơn không để ý sát ý của Kiếm Trần Tâm, tiếp tục nói: “Ta có xem qua Bất Hủ Nhật báo đó, không thể không nói, năng lực tình báo của Tẫn Tri Lâu đúng là cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả chuyện xảy ra ở Vô Thượng Thành cũng có thể tra được, chuyện này ngươi ta đều không thể biết rõ. Nhưng mà là thật hay giả thì không biết. Dĩ nhiên, này không quan trọng. Quan trọng là nếu như tình báo trên đó là thật, vậy thì bọn họ vất vả viết tình báo thu thập được lên Bất Hủ Nhật báo, bày ra trước mắt tất cả mọi người là vì cái gì? Nếu như là giả, tại sao bọn họ lại phải làm như thế?”
Đây là một trong những nguyên nhân mà Lôi Thiên Sơn muốn tới Tiễn Thủy Thành, hắn muốn tìm tìm câu trả lời, bởi vì hắn luôn cảm thấy chuyện này có chút không đơn giản.
Kiếm Trần Tâm nói tiếp: “Ngươi lo nhiều như vậy làm gì? Bây giờ Bất Hủ Tông vươn tay tới địa bàn của chúng ta, chặt là được. Nói thật, Bất Hủ Tông cũng chỉ dám thừa dịp môn chủ Hồng Diệp Môn và chư vị phó môn chủ không ở mà phát động đánh lén. Qua ít ngày, môn chủ Hồng Diệp Môn trở về, đến lúc đó chắc chắn Hồng Diệp Môn sẽ không tha cho trên dưới toàn tông bọn họ! Lúc trước Lăng Tiêu Kiếm Phái còn mạnh hơn Bất Hủ Tông này? Không phải vẫn bị diệt sao? So với Lăng Tiêu Kiếm Phái thì Bất Hủ Tông này còn non lắm.”
Nói xong, Kiếm Trần Tâm trưng ra vẻ mặt khinh thường.
Nghe Kiếm Trần Tâm nói vậy, Lôi Thiên Sơn cũng không có phản bác, bởi vì lúc trước đúng là Lăng Tiêu Kiếm Phái cực kỳ mạnh mẽ, nhưng vẫn bị Hồng Diệp Môn diệt.