Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
“Đã leo: 600 bậc.”
“Khoảng cách lên đỉnh: 400 bậc.”
Nhìn thấy con số này, Ôn Bình lau đi giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán, sau đó quệt nước mắt, cảm thán nói:
- Muốn thu được biến dị mạch môn quả là gánh nặng đường xa nha. Cái này một hồi cười một hồi khóc quả thật quá sức chịu đựng.
Bất quá, trong lòng hắn hiện tại tràn đầy chờ mong đối với “lên đỉnh”.
Xong việc, Ôn Bình quay lại Thính Vũ Các, mở ra Trọng Lực Trường, tiếp tục tu hành cho đến khi trời tờ mờ sáng.
...
Cùng lúc đó, bên ngoài Thương Ngô Thành, một thớt khinh kỵ phi tốc đạp lên nắng sớm mà đến. Kim sắc vĩ ba, kim sắc tông mao, nửa người phủ một tầng kim sắc, nếu như có Thức mã Bá Nhạc ở đây, hiển nhiên có thể nhận ra nó chính là Bán diện kim trang.
Tốc độ của Bán diện kim trang tuy không theo kịp Phong lưu mã, nhưng so về lực lượng, sức bật, đứng trước mặt nó, Phong lưu mã chẳng khác nào con lừa, sợ rằng một cước cũng không chịu nổi.
Tuy không nhiều người nhận thức Bán diện kim trang, nhưng cả Thương Ngô Thành chỉ có 10 thớt, ngày thường đều do hãn tướng trong quân kỵ, hơn nữa còn là loại tướng lãnh có thân phận cực cao…
Từ đó, có thể mường tượng ra thân phận của người kia.
Rốt cuộc hắn là người phương nào?
Là hạng người gì mà có thể kỵ Bán diện kim trang?
- Cộc!
- Cộc!
Dường như chỉ có hai tiếng, thế nhưng Bán diện kim trang đã đứng cách cổng thành hơn 10 mét. Một thanh niên xoay người xuống ngựa, hướng vệ binh trên cổng thành hô:
- Mở cửa, ta đã trở về!
- Thiếu thành chủ trở về rồi, mau mở cửa.
Vệ binh trên công thành vội hướng về phía binh lính gác cổng hô một tiếng.
- Xoẹt zoẹt~
Cửa gỗ nặng nề chậm rãi mở ra.
Một gã vệ binh ba bước thành hai bước chạy đến bên cạnh người thanh niên, khôi giáp trên người hắn vì ma sát phát ra tiếng “ken két”. Vệ binh đón lấy dây, dắt Bán diện kim trang, sau đó lập tức hướng về phía thanh niên, nói:
- Thiếu thành chủ, Thành chủ đại nhân căn dặn ta nói với ngài, ngay lập tức đến phủ Thành chủ gặp đại nhân.
- Ta đã biết.
Nói xong, thanh niên cúi đầu tháo hổ trụ được trạm trỗ công phu xuống, sau đó quay sang vệ binh, nói:
- Mang hổ trụ của ta đi tẩy sạch, phía trên có dính một ít máu Cự Hổ, đã bắt đầu nghe thấy mùi tanh, không thoải mái tí nào.
- Vâng!
Vệ binh vừa nghe nói là máu Cự Hổ thì âm thầm kinh hãi, vội vàng gật đầu đồng ý.
Thanh niên nói xong liền đi thẳng lên tường thành, tiến đến trước cửa gian phòng dành cho Thành chủ.
Gõ cửa phòng, chợt nghe bên trong truyền đến thanh âm:
- Tiểu Sơn, đã săn bắn trở về?
Thanh niên bước vào phòng, mặc dù là gặp phụ thân, nhưng hắn cũng không cởi bỏ khải giáp.
- Ân, giết hai đầu Bạch ngạch Cự Hổ, bất quá suýt nữa thì bị móng vuốt của chúng quẹt phải, may mắn có Hổ kim khôi giáp ngài ban cho hộ thân. Có được Hổ kim khôi giáp, ta tin tưởng không đến hai năm, sâm lâm ngoài kia không cách nào ngăn nổi bước chân ta,
Nói xong, thanh niên không khỏi nhếch lông mày.
Luyện thể lục trọng có thể chinh phục được sâm lâm, đây quả là văn sở vị văn.
Nghe hắn nói xong, nam nhân trung niên trong phòng cũng lộ vẻ hài lòng, còn có chút gì đó kiêu ngạo.
Nam nhân trung niên này chính là thủ hộ giả đương nhiệm của Thương Ngô Thành, bán bộ Thông Huyền, Thương Ngô Thành thành chủ Hoàn Thành. Bán bộ Thông Huyền ý chỉ cảnh giới thông kinh mạch nhưng chưa thể mở ra mạch môn, thực lực mạnh hơn rất nhiều so với Luyện thể thập tam trọng.
Còn người thanh niên kia… Họ Hoàn, tên một chữ Sơn, là Thiếu thành chủ Thương Ngô Thành.
So với hình tượng đại thúc thô lỗ của Hoàn Thành, thiếu niên Hoàn Sơn càng có bản sắc hãn tướng hơn. Nhất là một thân Hổ kim khôi giác càng làm nổi bật hình ảnh một vị tướng quân thân kinh bách chiến.
Đoán chừng có nói hắn 17 tuổi cũng không có người nào tin!
Hai cha con hàn huyên một lúc, Hoàn Thành đem những chuyện đã phát sinh trong thành lần lượt kể cho nhi tử nghe. Bất quá, trong suy nghĩ của hắn, Ôn Bình có thể rời khỏi Bách Tông Liên Minh Hội hẳn là do phụ thân hắn ta đã lưu lại thứ gì đó.
Nếu không, với thực lực hiện tại của Bách Tông Liên Minh Hội, một tiểu tử như Ôn Bình muốn toàn thân trở ra… Quả thực rất khó!
Sau khi nghe phụ thân kể hết mọi chuyện, Hoàn Sơn không có bao nhiêu hứng thú, hắn vừa nâng chung trà, vừa cúi đầu tập trung quan sát hai vết trảo màu trắng mà Cự Hổ lưu lại trên khôi giáp.
- Có nghe ta nói gì không? - Hoàn Thành vỗ bàn.
Hoàn Sơn gật đầu, rồi nói:
- Ngài nói mấy chuyện này với ta làm gì, ta cùng hắn đã hai năm không gặp.
Hoàn Thành đứng dậy, đi đi lại lại trước thư trác vài vòng, sau đó, thấm thía nói:
- Ta muốn ngươi đến nói chuyện với Ôn Bình, dù sao hai ngươi cũng có quen biết, lại là người trẻ tuổi, nói chuyện sẽ dễ hơn.
- Nói chuyện gì? Không được. Hắn là một tên công tử thích quần là áo lượt, ta lại thích mặc khôi giáp đao thương bất nhập, ngài nghĩ hai ta thì có chuyện gì hay để nói? Có rà đến mấy kiếp cũng không trúng đài!
- Chuyện này chỉ có thể để ngươi đi, đồng thời, mượn cơ hội để ngươi tham dự một chút sự vụ của Thương Ngô Thành, tích lũy kinh nghiệm. Duy trì sự hài hoài giữa các thế lực trong thành chính là nhiệm vụ bắt buộc của một vị thành chủ. Đợi ngươi học xong cái này, qua hai năm nữa, ngươi sẽ phải tiếp nhận vị trí thành chủ của ta. Hào quang giết địch chưa chắc đã làm được thành chủ.
Nghe Hoàn Thành nói như vậy, Hoàn Sơn cái hiểu cái không khẽ gật đầu, tuy là không muốn đi, nhưng vẫn hỏi:
- Nói chuyện gì?
Hoàn Thành lên tiếng:
- Phủ thành chủ của chúng ta có thể giúp hắn ra mặt hóa giải mâu thuẫn với Bách Tông Liên Minh Hội, điều kiện tiên quyết là hắn đồng ý.
- Chắc chắn hắn sẽ đáp ứng, tiểu tử kia không thích gây gổ với người khác, lần này náo lớn như vậy, nếu có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, hắn cầu còn không được nữa là. Chuyện nhỏ, ta đi ngay.
Nói xong, Hoàn Sơn đứng lên.
Đang định đi thì Hoàn Thành gọi giật lại bảo hắn trước đổi một bộ y phục. Bất quá, Hoàn Sơn cự tuyệt, bởi vì Vi nhàn bất tá giáp (1) luôn là lời răn của hắn.
(1) Vi nhàn bất tá giáp: Rãnh rỗi không cởi giáp.
Lúc Hoàn Sơn cưỡi Bán diện kim trang đến Bất Hủ Tông, hắn không xuống ngựa mà trực tiếp đi thẳng lên đỉnh Vân Lam sơn, vừa lúc đụng phải Ôn Bình đang từ trù phòng bước ra.
Kỳ thật Ôn Bình đã sớm biết Hoàn Sơn đến.
Hoàn Sơn liếc mắt nhìn Ôn Bình, cao thấp đánh giá hắn vài lần, trên mặt vẫn lộ ra vài phần khinh thị như trước. Bất quá, Ôn Bình lại chẳng để tâm đến thái độ khiêu khích của Hoàn Sơn, bởi lẽ hắn trước nay vẫn vậy.
Với tư cách là người sống sót duy nhất từ cõi chết, hiển nhiên hắn ta xem thường tất cả đám hoa hoa công tử trong Thương Ngô Thành.
Vừa hay, trước kia Ôn Bình chính là một vị hoa hoa công tử chính hiệu.
Bằng hữu gặp mặt, không có hàn huyên, Hoàn Sơn đã trực tiếp mở ra hình thức “đậu đen rau muống”:
- Ôn Bình, cái tên này, đã lâu như vậy rồi mà ngươi vẫn còn ăn mặc như vậy, nam nhân là nên mặc khôi giáp, đao thương bất nhập, ai cũng không thể thương tổn.
Dứt lời, Hoàn Sơn vỗ vỗ vào khôi giáp trên người mình.
Hắn thật sự không quen nhìn đám tu sĩ Luyện thể quần là áo lượt, cũng giống như hắn không hề muốn thấy lão hổ trong rừng rậm nhe răng với mình,
Ở trong mắt hắn, nam nhân nên mặc khải giáp không thể công kích, đi đường cũng ổn định hơn rất nhiều. Cái dạng bạch y như Ôn Bình chẳng khác nào mấy tên tiểu bạch kiểm, nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt.
Ôn Bình liếc mắt nhìn Hoàn Sơn, bất đắc dĩ cười cười, sau đó hỏi:
- Hoàn Sơn, hôm nay ngươi cố ý lên núi gặp ta không phả chỉ để nói mấy chuyện này đó chứ?