Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Hoàn Sơn lên tiếng:
- Đương nhiên không phải, lão tử nhà ta niệm tình cũ cùng phụ thân ngươi, bảo ta lên nói với ngươi, chuyện phát sinh hôm qua rất có thể sẽ phát triển đến trình độ không thể vãn hồi. Hắn nói, hắn nguyện ý ra mặt hòa giải, chỉ cần ngươi cúi đầu là được.
- Chuyện hôm qua là chuyện gì?
- Chuyện ngươi đã làm ở Bách Tông Liên Minh Hội ấy, còn hỏi ta chuyện gì? - Ngữ khí của Hoàn Sơn không khỏi nặng nề thêm một chút.
- À, cái đó… Thay ta đa tạ bá phụ. Bất quá chuyện không có gì để hòa giải cả, cho đến nay ta không hề có ý định nịnh bợ bọn hắn.
- Ngươi…
Hoàn Sơn không ngờ là Ôn Bình sẽ cự tuyệt.
Ngay sau đó, Ôn Bình lại lần nữa lên tiếng:
- Hoàn Sơn, đừng nói nữa. Hảo ý của bá phụ, ta tâm lĩnh, thay ta tạ hắn. Ngày khác ta nhất định đến bái phỏng, tạ hắn đã trông nom Bất Hủ Tông suốt một năm qua. Chuyện lần này, cứ để tự ta giải quyết.
- Ngươi xác định?
- Đương nhiên.
- Được, vậy không cần nói nữa. Nếu có gì cần giúp đỡ cứ nói với ta.
Hoàn Sơn không tiếp tục chủ đề này, hắn có khí lực hãn tướng, hiển nhiên cũng có ngay thẳng của hãn tướng.
Giải quyết xong chuyện, nhưng Hoàn Sơn vẫn ghét bỏ y phục của Ôn Bình như trước, khinh khỉnh nói:
- Ôn Bình, tên tiểu tử nhà ngươi ăn mặc cứng một chút không được sao? Không mặc khôi giáp thì tốt xấu mặc áo giáp da cũng được, nhìn xem, bộ y phục trên người ngươi mỏng tang như giấy, một bộ ẻo lả, sợ là một cái tiểu lâm cũng không qua nổi.
Nói xong, Hoàn Sơn lại vỗ vỗ khôi giáp trước ngực mình, phát ra âm thanh “bộp bộp”.
Thấy Hoàn Sơn khoe khoang khôi giáp, Ôn Bình bất đắc dĩ cười, vô thức sờ lên Bất Hủ Thanh Phong bào của mình.
Đang lúc định đuổi tên này xuống núi, tránh cho hắn quấn mình lải nhải y phục thế nào các kiểu, thì giọng của Vân Liêu vang lên phía sau:
- Tông chủ, đã thông tri cho tất cả mọi người. Bọn họ đang đến đây, ngươi xem, ta nên làm gì nữa?
- Không cần, ngươi đến chủ điện chờ ta là được. - Chợt, Ôn Bình quay sang Hoàn Sơn. - Hiện tại ta có việc cần xử lý. Ngày khác sẽ đến bái phỏng bá phụ, nhớ gửi lời hỏi thăm của ta đến hắn.
Dứt lời, Ôn Bình đi thẳng về Thính Vũ Các, ôm Bất Hủ Thanh Phong bào đến chủ điện.
Chỉ chốc lát, bọn Dương Nhạc Nhạc đã có mặt đông đủ.
Thế nhưng Hoàn Sơn vẫn chưa rời khỏi, hắn đang đánh giá đám… đệ tử của Bất Hủ Tông,
Ôn Bình cũng không để tâm đến hắn, Hoàn Sơn đối với hắn không phải ngoại nhân. Hai nhà thế giao, tình cảm của Hoàn gia cùng Ôn gia trước nay chưa từng thay đổi. Bất Hủ Tông có thể tồn tại dưới sự chèn ép của Kháo Sơn Tông không thể không kể đến công lao của Hoàn gia.
Cũng chỉ là chế phục tông môn mà thôi, vốn để trưng ra cho ngoại nhân xem, bị Hoàn Sơn nhìn thấy cũng chẳng sao.
Ôn Bình mở hòm gỗ ra, để lộ chế phục bên trong, nói:
- Đây là chế phục tông môn Bất Hủ Thanh Phong bào. Mỗi kiện giá 1000 kim, ta làm cho các ngươi mỗi người hai kiện.
- Một bộ y phục 1000 kim? Cắt cổ à? - Hoàn Sơn đứng bên cạnh giật nảy mình, thầm nghĩ.
Hắn có hơi hoài nghi mình bị nặng tai. Mấy bộ y phục này còn quý hơn khôi giáp của hắn?
Dứt lời, Ôn Bình liếc mắt nhìn Triệu Dịch, không nói gì thêm, trực tiếp cầm hai bộ đưa cho hắn.
- Triệu Dịch, đây là của ngươi!
- A…
Triệu Dịch ngây ra một lúc, không dám đưa tay nhận.
- Tình huống của ngươi không giống với bọn họ, 2000 kim này coi như ngươi nợ tông môn, ngày sau trả lại là được.
- Đa tạ tông chủ.
Triệu Dịch gật đầu, tuy cảm thấy vì hai bộ y phục mà thiếu nợ 2000 kim có hơi quái dị, nhưng rốt cuộc vẫn nhận.
Giơ tay ra tiếp, thế nhưng tay còn chưa cầm được y phục, đã nghe thấy Ôn Bình căn dặn:
- Cầm cho chắc.
Triệu Dịch gật đầu.
Ôn Bình đặt y phục lên tay hắn, trong nháy mắt, Triệu Dịch thất kinh, cả người lảo đão một cái, xém chút ngã chổng vó.
Cũng may hắn phản ứng nhanh, vội vàng dùng sức ôm y phục vào lòng.
Bọn Dương Nhạc Nhạc thấy một màn như vậy, không khỏi che miệng cười trộm. Đợi Triệu Dịch đi đến bên cạnh, cả đám liền nhao nhao nói:
- Triệu sư đệ, ngươi cũng quá yếu đi, ngay cả y phục cũng cầm không xong.
Triệu Dịch nhăn mặt cười, có hơi xấu hổ:
- Không phải do ta, là do y phục này quá nặng.
Nghe được câu này, Hoàn Sơn đứng đằng xa nhếch miệng cười. Hắn còn tưởng Ôn Bình nhận đệ tử cũng không tệ, ngờ đâu chỉ hai kiện y phục mỏng như cánh ve cũng tiếp không nổi. Khí lực cỡ đó còn không bằng đứa trẻ chăn ngựa cho hắn đây này.
- Một kiện y phục thì nặng bao nhiêu chứ? - Nỉ non một tiếng, kế đó, Hoàn Sơn dắt ngựa chuẩn bị rời khỏi Vân Lam sơn.
Lúc gần đi, hắn hướng về phía Ôn Bình hô một tiếng:
- Ôn Bình, có rãnh nhớ tới tìm ta, ta mang ngươi đên sâm lâm săn cự hổ, tìm hổ tiên cho ngươi bồi bổ thân thể.
Ôn Bình vung tay:
- Đi nhanh đi.
Mọi người không để ý đến Hoàn Sơn, bọn họ đang bận cười Triệu Dịch. Duy chỉ có Tần Mịch, sau khi thấy một màn như vậy, sắc mặt hắn thoáng chốc trở nên nghiêm túc, tiến lên đưa 2 tờ kim phiếu cho Ôn Bình, sau đó nhìn Ôn Bình từ từ đặt y phục lên tay mình.
- Móa! Nặng quá vậy?
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cỗ lực lượng này vẫn khiến hắn thất kinh, vội vàng vận khí, lúc nay mới có thể vững vàng nâng y phục trên tay.
Gió nhẹ lướt qua, Bất Hủ Thanh Phong bào tung bay theo gió, mềm mại tựa một chiếc lông vũ. Thấy một màn như vậy, Tần Mịch càng thêm kinh hãi. Hắn đoán hai bộ y phục này ít nhất cũng phải nặng mấy trăm cân, y phục nặng cỡ đó lại có thể mềm mại như vậy?
Hắn ngốc ở Phi Ngư Đảo nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua loại kỹ xảo dệt này đâu.
Chính vì vậy hắn phỏng đoán y phục này nhất định được làm từ vật liệu đặc tù, tương tụ như mấy cái tràng tu luyện kia.
Lúc này, nhìn thấy biểu lộ của Tần Mịch, đám Dương Nhạc Nhạc không cười nữa. Nói Triệu Dịch không cầm nổi y phục thì còn có thể tin, dù sao hắn cũng chỉ mới Luyện thể nhất trọng. Thế nhưng Tần Mịch lại khác, đêm qua, lúc nói chuyện phiếm, mọi người đều biết Tần Mịch đã là Luyện thể bát trọng.
Luyện thể bát trọng lại không cầm nổi hai bộ y phục?
Hoàn Sơn đang định rời khỏi cũng khựng lại, kế đó hắn ngưng mắt nhìn về phía Ôn Bình.
Tần Mịch đang quay về chỗ, Hoàn Sơn liếc mắt quan sát cảnh giới của hắn.
So với hắn cao hơn, ít nhất Luyện thể thất trọng.
Lông mày nhíu chặt, Hoàn Sơn cảm thấy khó hiểu, hai bộ y phục mà thôi, vậy mà cảnh giới cao hơn hắn lại bảo nặng?
Liệu có nặng hơn áo giáp trên người hắn không?
Lúc này, Hoàn Sơn không có ý định đi nữa, hắn đứng ở bậc thang, quan sát chuyện đang diễn ra ở phía xa xa.
Đúng lúc này, Tần Mịch một nhiên nhấc một bộ y phục lên, sau đó nói với Dương Nhạc Nhạc:
- Dương sư huynh, có thể làm phiền ngươi một chuyện được không? Cởi y phục trên người ngươi ra, sau đó trải xuống dưới chân ta.
Dương Nhạc Nhạc từ chối thẳng:
- Làm chi? Vì sao cứ phải là y phục của ta?
Tần Mịch nói:
- Dương sư huynh, trải đi, ta sẽ tha thứ chuyện ngày hôm qua ngươi ăn mất của ta hai cái Nguyệt Quang sủi cảo.
Nói đến đây, Dương Nhạc Nhạc bất đắc dĩ cười, trong lầm thầm nghĩ: Không cởi bộ ngươi bắt ta nhổ ra hai cái Nguyệt Quang sủi cảo được à?
Thế nhưng, hắn vẫn cởi, mặc dù không hề tình nguyện làm bẩn y phục của mình, bởi lẽ… Triệu Tinh cùng Hoài Diệp đang cởi giúp hắn đây này.
Trải quần áo xong, Tần Mịch cầm Bất Hủ Thanh Phong bào trong tay, nâng lên giữa ngực, sau đó buông lỏng tay ra.