Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Y phục rơi thẳng xuống, chỉ nghe một tiếng “phịch”, y phục tựa như một khối đá nện lên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Hoàn Sơn một chân đã giẫm xuống bậc thang, chuẩn bị đi thì chợt nghe thấy âm thanh kia, cái chân còn lại lơ lửng trên không trung, thiếu chút nữa vì thất thần mà ngã sấp xuống. Luyện thể lục trọng ngã sấp mặt trên thềm đá, chuyện này mà truyền ra, đảm bảo mặt mũi hắn mất sạch.
Hoàn Sơn vội xoay người, sau đó bước nhanh đến trước mặt Ôn Bình, liếc mắt nhìn bộ y phục đang nằm trên mặt đất:
- Ôn Bình, y phục này của ngươi là thế nào? Nghe tiếng động hình như còn nặng hơn khôi giáp của ta?
Lời của Hoàn Sơn cũng là… Vấn đề mà đám Triệu Tinh muốn hỏi.
Trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của mọi người, Ôn Bình chậm rãi giải thích với mấy người Triệu Tinh:
- Y phục của mỗi người có sức nặng khác nhau, ví dụ như Tần Mịch, Bất Hủ Thanh Phong bào của hắn nặng ngàn cân, sau khi mặc nó, di chuyển không bị ảnh hưởng, đến khi thích ứng với trọng lượng của y phục, các ngươi sẽ có được lực lượng cùng tốc độ vượt trội.
Nghe thấy những lời này, Tần Mịch lộ vẻ vui mình.
Hoàn Sơn tròn mắt kinh ngạc:
- Còn có loại y phục này?
Hoàn Sơn có hơi ngạc nhiên, giơ tay muốn sờ thử, nhưng còn chưa đụng vào y phục, đã bị Ôn Bình đập cho một cái:
- Mấy thứ này không phải mũ sắt ngân giáp, ngươi sờ loạn làm gì?
- Dừng! Keo kiệt, sờ một chút cũng không chết nha. Ngươi cho rằng ta thật sự muốn sờ à. - Hoàn Sơn mất hứng, cũng không có ý định sờ tiếp. - Đi à. Có chuyện cần giúp thì tìm ta.
Dứt lời, hắn lập tức rời khỏi Vân Lam sơn.
Sau khi tất cả mọi người đều nhận được y phục, Dương Nhạc Nhạc tựa như tiểu hài tử nhảy lên hai cái, cả người nặng nề phát ra âm thanh “bang bang”, vậy mà hắn còn cảm thấy thật dễ nghe.
Ngay khi Dương Nhạc Nhạc còn đang đùa giỡn không biết mệt, Ôn Bình giơ tay lên, ra hiệu mọi người ổn định, rồi nói:
- Được rồi, đừng đùa nữa. Ngày sau vận Bất Hủ Thanh Phong bào không được bôi nhọ thanh danh Bất Hủ Tông.
- Đã rõ.
Mọi người gật đầu.
Thời điểm đám đệ tử Bất Hủ Tông tán đi, Hoàn Sơn cưỡi Bán diện kim trang, đang trên đường hồi phủ thành chủ.
Bất quá trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại một màn vừa rồi, chuyện này đã phần nào thay đổi cách nhìn của hắn đối với hoa phục. Hóa ra, không chỉ khôi giáp nặng, y phục bình thường cũng có thể nặng như vậy.
Suốt đoạn đường này hắn nghĩ đến rất nhiều vật liệu dùng để làm y phục có sức nặng vượt xa những vật liệu tầm thường, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra được thứ vật liệu nào như vậy, trong lúc nhất thời, trăm mối khó giải.
Hoàn Sơn lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa. Hắn bắt đầu phân tích tình cảnh hiện tại của Bất Hủ Tông và Bách Tông Liên Minh Hội, như phụ thân đã nói, một người chỉ biết chém chém giết giết không có khả năng làm thành chủ.
Đương nhiên, hắn vốn không phải loại người này. Ôn Bình tuy ít qua lại với hắn, nhưng hai nhà là thế giao, nếu Ôn gia xảy ra chuyện, phủ thành chủ nhất định sẽ can thiệp.
Không dám nói đối đầu trực tiếp với Bách Tông Liên Minh Hội, nhưng ít nhất sẽ không để Ôn Bình cứ như vậy bị tiêu diệt.
Sau khi trở lại phủ thành chủ, Hoàn Sơn thu hồi hổ trụ từ thủ hại, rồi mới đi đến thư phòng của phụ thân. Vừa đẩy cửa ra, Hoàn Sơn liền nói:
- Ta đã trở về.
- Chuyện thế nào?
Hoàn Thành buông sổ con trên tay xuống, đưa cho thu hạ mặc khôi giáp đứng bên cạnh, sau đó bước đến cạnh ghế tựa, cùng Hoàn Sơn phân biệt ngồi xuống. Trong mắt hắn mang theo một tia chờ mong, hẳn là trong lòng hắn rất hi vọng Ôn Bình nguyện ý hòa đàm.
- Hắn không có đồng ý.
- Không có đồng ý?
Hoàn Thành đứng dậy, trên mặt lộ rõ kinh ngạc, bởi vì Hoàn Sơn đã mang về kết quả thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Ừm, ý của hắn là chuyện này hắn sẽ tự xử lý.
- Tiểu tử này cũng quá tự cho là đúng. Loại chuyện này hắn có thể xử lý được sao?
- Phụ thân, ngài cũng đừng lo nghĩ quá nhiều. Bách Tông Liên Minh Hội còn chưa có động tác, hơn nữa, không phải còn có chúng ta sao? Bách Tông Liên Minh Hội có cường cỡ nào đi nữa, người phủ thành chủ muốn bảo vệ, chẳng lẽ bọn họ dám dùng sức?
Dứt lời, Hoàn Sơn thờ ơ cười.
Hoàn gia bọn họ cũng chẳng phải quả hồng mềm, nếu không, sao lời nó có được trọng lượng tại Thương Ngô Thành?
Không có thực lực, thành chủ cũng chỉ là con rối gỗ.
Thấy phụ thân lắc đầu, Hoàn Sơn cảm thấy không cần tiếp tục theo đuổi cái vấn đề này nữa, vội nói:
- Phụ thân, ta nói với ngươi, hôm nay ta đã nhìn thấy một màn rất đặc biệt tại Bất Hủ Tông.
- Ngươi nhìn thấy gì?
- Bất Hủ Tông phát chế phục tông môn, hoàn toàn mới…
Vừa nói được phân nửa, Hoàn Thành lập tức trừng mắt liếc hắn:
- Loại chuyện này ngươi quan tâm làm chi, rãnh quá hả?
Hoàn Sơn không để ý tới lời trách móc của phụ, vẫn tiếp tục nói cho hết câu:
- Không phải, ta nói ngươi chắc chắn không tin. Bộ y phục kia, gió thổi có thể bay đấy, nhưng mà ngươi đoán thử xem?
Hoàn Thành không đáp lại vấn đề của hắn, bất quá thủ hạ đứng một bên lại lên tiếng:
- Thiếu thành chủ, ngài bị y phục của Bất Hủ Tông hù dọa rồi à? Nói thật, đúng là rất dọa người.
- Ngươi cũng thấy?
- Đương nhiên, ngân tằm ti, vô ngân bố, tất cả đều là thứ hiếm lạ. Phí chế tác bộ y phục kia là cả trăm kim đấy. Dùng thu nhập vài năm của một người bình thường để là một bộ y phục, trình độ xa hoa thật sự dọa người mà. Hơn nữa, còn là do Dương gia gia chủ tự mình chế tác đấy, thuộc hạ muốn dùng vô ngân bố làm tặng phu nhân một kiện hoa phục nhưng mãi vẫn không mua được vật liệu, tất cả đều bị người Dương gia mua hết, dùng làm Bất Hủ Thanh Phong bào.
Dứt lời, nam nhân trung niên mặc khôi giáp cười cười, có chút bất đắc dĩ.
- Ngươi cũng rất rãnh rỗi?
Nghe xong, Hoàn Thành lạnh lùng liếc nhìn thuộc hạ.
Hoàn Sơn không để ý đến lời của phụ thân, hắn có hơi kinh ngạc, vốn vẫn tưởng rằng kiện y phục kia sử dụng chất liệu đặc thù gì đó:
- Vô ngân bố, Ngân tằm ti? Vậy sao nó lại nặng đến ngàn cân?
- Ngàn cân?
- Đúng vậy, do chính đệ tử Bất Hủ Tông kiểm nghiệm đấy, vứt xuống đất, âm thanh tựa như cự thạch rơi xuống. Ta muốn sờ thử nhưng tên tiểu tử Ôn Bình kia lại không cho.
Thấy hai tên trước mặt huyên thuyên không dứt, Hoàn Thành có hơi tức giận nói:
- Vô ngân bố khi nào thì nặng ngàn cân rồi?
Hoàn Sơn vẫn đang cố tranh luận:
- Chính là ngàn cân, chẳng lẽ ta lại đi lừa ngài. Gió thổi qua bộ y phục kia có thể bay nha, nhưng nó lại nặng ngàn cân, hơn nữa, lúc cấp cho đệ tử, Ôn Bình còn thu 1000 kim mỗi bộ.
- Cái này…
Sắc mặt thủ hạ bên cạnh Hoàn Thành có hơi thay đổi. Hoàn Sơn đã nói vậy, hiển nhiên hắn không cảm thấy thiếu thành chủ nhà mình nói đùa. Thế nhưng hắn hiểu rất rõ Bất Hủ Thanh Phong bào nha. Thứ đó dùng tài liệu quý nhưng chẳng có gì đặc biệt.
Về phần vì sao hắn hiểu rõ… Đó là vì hắn vừa lúc muốn dùng vô ngân bố làm một kiện lễ vật tặng phu nhân ngày sinh thần.
Đầu óc xoay chuyển một hồi, đột nhiên, hắn dường như bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Hoàn Thành, nói:
- Thành chủ, trong chuyện này có rất nhiều bí ẩn, ta biết rõ Bất Hủ Thanh Phong bào, thứ đó không thể nào nặng được ngàn cân. Trừ phi Dương gia chế tác Bất Hủ Thanh Phong bào chỉ là ngụy trang, kỳ thật, cái gọi là Bất Hủ Thanh Phong bào đã sớm tồn tại cùng Bất Hủ Tông, chỉ là hiện tại tìm cớ cho nó xuất thế mà thôi. Một bộ y phục, ngoại nhân không tìm hiểu kỹ, ắt sẽ không biết được chỗ bất phàm của nó.
Dứt lời, sắc mặt của Hoàn Thành cũng trở nên nghiêm túc hơn, cân nhắc hồi lâu, rồi nói:
- Vị huynh đệ kia của ta bị bắt đi một cách kỳ quái, đứng sau chuyện này rốt cuộc là dạng tồn tại gì… Khó mà nói được. Bất quá, hiện tại xem ra hắn đã để lại cho nhi tử rất nhiều thứ, đợi cựu nhân (1) rời đi hết mới xuất ra. Đây chỉ sợ chính là nguyên nhân khiến tiểu tử Ôn Bình kia không đồng ý thỏa hiệp.
Trước, có được bùa hộ mệnh có thể thản nhiên thoát khỏi tay Mặc Nguyệt của Bách Tông Liên Minh Hội, sau lại có chế phục tông môn thần kỳ.
Mối liên hệ… Quả thật rất vi diệu!
Xem ra, mấy ngày gần đây lời đồn trong thành về Bất Hủ Tông tông chủ hẳn không sai. Đồ mà vị huynh đệ kia của hắn lưu lại thật sự đủ lớn để hấp dẫn tu sĩ Luyện thể thập tam trọng nhập Bất Hủ Tông.