Sau một hồi suy tư, Hoàn Thành mở miệng nói:
- Cứ như vậy đi, chúng ta tạm thời không nhúng tay vào chuyện của Bất Hủ Tông, yên lặng theo dõi kỳ biến. Phía Tây của Phong Mạt Lâm gần đây có yêu vật và hung thú bạo động, các ngươi trước đi giải quyết chuyện này đi!
Hai người lần lượt gật đầu.
Cùng lúc đó, Ôn Bình đi tới bên ngoài chiến cảnh, Vân Liêu vốn còn định đi vào chiến cảnh tu luyện, nhưng khi thấy Ôn Bình tới trước cũng chỉ có thể nhường lại cho Ôn Bình. Còn hắn thì tiếp tục trở về Trọng Lực trường tu luyện.
Sau khi đi vào chiến cảnh, Ôn Bình lần này mặc Bất Hủ Thanh Phong bào lộ ra cồng kềnh thật nhiều. Bất Hủ Thanh Phong bào chỉ tăng phúc tốc độ di chuyển, còn tốc độ ra quyền cùng năng lực phản ứng đều bị áp chế.
Lúc đánh nhau với bọn người Kháo Sơn Tông thì không có cảm giác gì khác thường, nhưng khi đối mặt với một "bản thân" khác, loại cảm giác bị áp chế này liền khắc sâu.
Vốn tiêu chuẩn là có thể liều một phen, đột nhiên trở thành thiên về một bên.
Bất quá, dưới một lần tu luyện này, Ôn Bình có thể cảm giác được bản thân có biến hóa rất lớn về chất.
Tư chất tam tinh, lúc lợi dụng mộc khí khôi phục, mộc khí trong vòng trăm thước cơ hồ chỉ một lát đã bị hấp thu hết.
Qua một ngày tu luyện, lúc trở lại phòng bếp chuẩn bị kiếm thứ gì lấp cái bụng. Ôn Bình chợt thấy Tần Mịch mang khuôn mặt nhăn nhó đi tới trước mặt hắn, thỉnh thoảng lại ngó bọn người Dương Nhạc Nhạc đang đứng sau lưng. Dương Nhạc Nhạc thì lại hướng về phía Tần Mịch gật gật đầu như gà mổ thóc.
Lúc Ôn Bình nhìn sang, tất cả đều giật mình mà quay đầu sang hướng khác.
Thấy thế, hắn liền biết gia hỏa Tần Mịch này nhất định là có chuyện muốn cầu mình.
- Tần Mịch, ngươi có chuyện gì sao?
- Tông chủ, cái kia... Cái kia... Ta nghe Vân trưởng lão nói chỉ cần đem vật liệu làm Nguyệt Quang Sủi Cảo chuẩn bị đầy đủ thì ngài có thể làm linh thiện cho mọi người?
Tần Mịch ấp a ấp úng nói mấy chữ, sau đó có thể là gan lại lớn thêm một tí, nói chuyện liền lưu loát hơn nhiều, bất quá cũng không dám trực tiếp nói ra là hắn nhờ mà là đem cả mấy người Dương Nhạc Nhạc cũng kéo vào.
Nghe xong lời này, Ôn Bình trả lời:
- Ngày đó đúng lúc là ngày lễ nên ta muốn làm một chút cho mọi người ăn. Muốn ăn Nguyệt Quang Sủi Cảo thì đợi ngày lễ tiếp theo đi. Hơn nữa, ngươi bây giờ cũng không thực sự cần Nguyệt Quang Sủi Cảo, lấy tư chất của ngươi, không có Vô Cấu chi thể cũng có thể nhanh chóng tăng thực lực lên.
Tần Mịch nghe xong lời này, vội vàng nói:
- Tông chủ, ngươi cần nguyên liệu gì ta đều có thể chuẩn bị kỹ càng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Kiếm vật liệu linh thiện đối với thiếu chủ Phi Ngư Đảo như hắn mà nói, đơn giản tới mức không còn đơn giản hơn. Cho dù là rất khó, hắn cũng bỏ tiền ra được, Phi Ngư Đảo thiếu gì thì thiếu, riêng tiền thì không thiếu đâu!
- Muốn ăn sủi cảo, đợi dịp khác đi!
- Có thể...
- Được rồi, xuống dưới bưng đồ ăn lên, chuẩn bị ăn cơm!
Thấy Ôn Bình nói như vậy, Tần Mịch chỉ có thể bất đắc dĩ đi xuống lầu, bất quá khi đi ngang qua Dương Nhạc Nhạc, liền dùng đôi mắt oán hận liếc nhìn hắn ta.
Thầm nghĩ trong lòng: Ta không có sư huynh Dương Nhạc Nhạc này!
Sau bữa cơm tối, tất cả mọi người như thường lệ đi tu luyện, Ôn Bình bước trong màn đêm, đi xuống những bậc dưới của Ngàn tầng thềm đá.
Quét mắt nhìn chân Vân Lam Sơn tĩnh mịch không người, sau đó mở ra hình thức địa ngục, bắt đầu leo lên thềm đá.
Với Ôn Bình, nếu như nói thống khổ về thể xác có thể không tồn tại, như vậy nỗi đau khi đi trên thềm đá này, hắn cả đời cũng không nguyện ý tiếp nhận.
Không hiểu tại sao buồn, không hiểu vì sao vui các kiểu, để hắn khó mà chịu đựng. Hắn có lý do tin tưởng, cho dù là xách tới đây một tên vua màn ảnh chục tỷ, cả đời này cũng không có biểu diễn ra cảm xúc nhiều đến thế.
Ngoài thất tình để cho hắn bi thống, lục dục cũng khiến hắn chịu không nổi.
Trước mắt nhìn rõ.
Tai nghe mồn một.
Mũi đều có thể ngửi.
Đủ loại dụ hoặc kéo nhau mà đến, để cho bản tâm của hắn xao động liên tục, không giây phút nào được yên tĩnh.
Đau khổ về tinh thần còn khó chịu hơn đau khổ về thể xác gấp chục lần.
...
Đêm, sự yên tĩnh bao lấy đại địa. Màn đêm, cho trời đất thay đổi một kiện áo váy mới.
Tại đêm xuống, trên bầu trời thỉnh thoảng lướt qua một con dơi, dưới ánh trăng rọi xuống, phủ thêm cho nó một tầng khăn che mặt bí ẩn.
Bọn chúng đột nhiên xuất hiện, lại đột ngột biến mất.
Lúc này, một con diều hâu màu trắng đột nhiên xẹt qua bầu trời, dưới ánh trăng chiếu sáng, có thể nhìn rõ ràng. Nó vờn quanh trên vùng trời Thương Ngô thành một vòng, sau đó hướng về phía một gian phòng còn sáng duy nhất trong trong màn đêm mà lao xuống, rơi vào bên cửa sổ.
Nhưng mà, nó cũng không phải một đầu diều hâu bình thường.
Lớp lông vũ màu trắng kia lập tức hóa thành một bộ bạch y, dưới lớp y phục kia là một lão giả lưng gù.
Trong phòng, ánh nến chập chờn một chút, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể muốn tắt. Tại bên cạnh ánh nến, một vị cô nương trẻ tuổi mang nhan sắc mỹ mạo sớm đã quỳ ở đó, sau khi lão giả tiến vào, lập tức mở miệng nói:
- Cung nghênh đại nhân!
Lão giả dùng thanh âm khàn khàn mà khô ráo nói:
- Diệu Âm, đứng lên đi, tình hình thiếu chủ như thế nào?
- Tình hình không được tốt cho lắm!
- Không tốt lắm?
Ánh mắt lão giả trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Diệu Âm. Diệu Âm bị nhìn như thế, sợ hãi lắc lắc đầu, vội vàng giải thích :
- Thiếu chủ không sao, chỉ là gia nhập một vô tinh tông môn.
- Gia nhập tông môn?!
Diệu Âm giải thích để cho lão giả thu hồi ánh mắt sắc bén, sau khi thở dài một hơi, tiếp tục nói:
- Trước kia cũng là một nhị tinh tông môn, bất quá xảy ra biến cố, người đều rời đi hết, hiện tại là vô tinh tông môn. Bất quá nghe nói cái tông môn kia lừa gạt tiền, nhập môn đều phải cần nộp phí một ngàn kim tệ.
Lão nhân chau mày, tự lẩm bẩm :
- Thiếu chủ lại muốn chơi trò gì đây? Diệu Âm, ngươi đi đem người tông chủ kia giết, cho hắn biết tiền của Phi Ngư Đảo chúng ta không dễ lừa như vậy!
- Đại nhân, tông môn kia mặc dù là vô tinh tông môn, nhưng lại có một vị Thông Huyền Cảnh dưỡng thương ở đó, nghe nói là độc hành độc hiệp Vu Mạch. Nếu như ta tùy tiện xuất thủ, e rằng sẽ dẫn tới tên Thông Huyền Cảnh kia phản kích, ta sợ...
- Đã sợ chết còn gia nhập Phi Ngư Đảo làm gì?
- Đại nhân, thuộc hạ là không sợ chết, chỉ sợ ảnh hưởng tới thiếu chủ thôi. Dù sao hiện tại thiếu chủ đang ở trên kia, lỡ như đang cùng Vu Mạch học tập...
- Chuyện này cũng có khả năng, thiếu chủ là người háo thắng, sau khi thua trận khảo hạch kia, khẳng định là muốn tìm cách tăng lên thực lực.
Lão giả vuốt râu, trầm mặc một hồi, sau đó nói tiếp:
- Đã từng là nhị tinh tông môn, hẳn là có chút nội tình. Cùng ta đi nhìn tông chủ tông môn kia một chút, thiếu chủ đã gia nhập tông môn của hắn, hắn nên đem đồ tốt nhất lấy ra, thuận tiện cho hắn một điểm cảnh cáo, nếu không hắn thật cho là thu được một tấm hộ mệnh phù ( bùa hộ mệnh).
- Đại nhân, xin mời đi theo ta!
Diệu Âm vội vàng đóng lại cửa sổ, mở cửa phòng, sau đó đi tới hậu viện dắt ra hai con ngựa tốt mà nàng đã chuẩn bị sẵn.
Hai người cưỡi ngựa, một đường lao vùn vụt, phải nói là tốc độ bàn thờ vẫy gọi, trong bóng đêm, đi tới chân núi Bất Hủ Tông.
Lúc này, Ôn Bình đang định về phòng nghỉ ngơi, chợt bên tai vang lên thanh âm của Ác Linh Kỵ Sĩ truyền qua hệ thống :
- Có yêu vật đang đến gần Bất Hủ Tông, trong đó có một đầu đại yêu. Chủ nhân, có thể ăn sao?
- Chờ chút, để ta xem một chút là thần thánh phương nào.
Dứt lời, Ôn Bình bước lên thềm đá, sử dụng Phương Thốn Thiên Địa, một bước liền đi tới chân núi Vân Lam sơn, xoa xoa mồ hôi trên mặt, sau đó ngồi tại trước kiếm bia, giống như là một người vì buổi tối nóng bức mà ra đây hóng mát.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Ôn Bình lâm vào trầm tư.
Thời gian này lại đến một đầu đại yêu, hắn nghĩ như thế nào cũng không cảm giác được là có chuyện tốt nha.
Sau khi ngựa tới gần, Ôn Bình nói với hệ thống :
- Hệ thống, ta muốn xem tin tức của đầu đại yêu kia!
Theo sát, một bảng thông tin hiện ra.
“Tần Sơn.
Giới tính: Công.
Tuổi : 120
Tu vi: Thông Huyền Cảnh
( Đến từ Phi Ngư Đảo, Vân Ưng đại yêu)