Bốn yêu vội vàng gật đầu.
Trên mặt cũng lộ vẻ ngưng trọng.
Thượng cảnh vào bên trong cũng gặp nguy hiểm.
Vậy thì cấm khu cuối cùng đó khủng bố tới cỡ nào chứ!
Trong lúc mấy yêu suy tư, Ôn Bình nói với Mộc Long: “Mộc Long, bổn tông chủ có một nhiệm vụ giao cho ngươi. Đi tới Tiễn Thủy Thành, cứu một vị cường giả Địa Vô Cấm tên là Nhất Kiếm ra, có thể được năm trăm điểm nhiệm vụ tông môn. Nếu như có thể giết môn chủ Long Môn Lôi Thiên Sơn hoặc là tông chủ Tại Thủy Nhất Phương Kiếm Trần Tâm thì có thể nhận thêm năm trăm điểm nhiệm vụ tông môn trên một đầu người.”
“Tông chủ, ta đi!”
Phần thưởng là một ngàn năm trăm điểm nhiệm vụ tông môn, đương nhiên là Mộc Long muốn rồi.
Đi vào cấm khu cuối cùng một lần thì tốn một trăm điểm nhiệm vụ tông môn, dựa vào nhiệm vụ, muốn góp nhặt một trăm điểm nhiệm vụ tông môn cũng khó khăn.
Lập tức nhận được một nhiệm vụ phong phú như vậy, sao Mộc Long có thể không muốn?
Ba yêu cũng hâm mộ hắn, nhưng mà không ai nói gì, dù sao tông chủ cũng cho bọn họ không ít, không cần phải hâm mộ Mộc Long.
...
Tiễn Thủy Thành.
Chuyện viện trưởng Nhất Thủy Học Viện Nhất Kiếm là thành viên của Tẫn Tri Lâu đã Long Môn thôi thúc đến mức làm cho mọi người đều biết.
Bất Hủ Nhật báo là Tẫn Tri Lâu đẩy ra, cũng dần dần bị mọi người biết được.
Tóm lại, tất cả mọi người biết Long Môn muốn lập uy, muốn chặt đứt cánh tay Tẫn Tri Lâu dò tới Tiễn Thủy Thành.
Không tới một ngày, ngay cả phụ nữ trẻ em cũng biết tin tức này!
Nhất Nghi cố ý cải trang dáng vẻ bên ngoài của mình thành nam nhân, đi trên đường lớn, nghe tiếng bàn tán không ngừng vang lên bên tai.
“Nhất Kiếm tiền bối của Nhất Thủy Học Viện lại đầu phục Tẫn Tri Lâu, đúng là khiến cho người ta không tưởng tượng được.”
“Chỉ có thể nói là lá gan cực kỳ lớn.”
“Đáng tiếc, Nhất Kiếm tiền bối bị giết, không biết sau này Bất Hủ Nhật báo còn có nữa không. Những ngày này, ta đọc bản Bất Hủ Nhật báo đó mấy chục lần, càng đọc càng đã ghiền.”
“Ai không như vậy? Bất Hủ Nhật báo, có thể để cho chúng ta chân không bước ra khỏi nhà mà có thể biết chuyện thiên hạ, đúng là một thứ ghê gớm. Tẫn Tri Lâu này làm ra nó thì càng ghê gớm hơn. Đáng tiếc, Nhất Kiếm tiền bối quá xui xẻo, lại bị môn chủ Long Môn bắt được.”
“Đó là do hắn tự mình tìm đường chết, không trách được người khác. Dám giở trò ở dưới mí mắt Long Môn, này khác gì muốn chết?”
“Một tên phản đồ thôi, chết thì chết. Tẫn Tri Lâu đó sớm muộn gì cũng bị chúng ta tìm ra được, trảm thảo trừ căn.”
Có người tiếc hận, cũng có người chửi mắng.
Nhất Nghi nghe được những tiếng chửi mắng đó thì ít nhiều gì cũng có chút thất vọng đau khổ. Bởi vì nàng biết rõ phụ thân làm như vậy hoàn toàn không phải vì mình mà là vì mấy người bọn họ.
Nhưng mà lòng tốt không được báo đáp!
Lúc này, Nhất Nghi lo lắng tăng nhanh tốc độ, đi vào trong một quán rượu, dựa theo chỉ thị của Truyền Âm Thạch, đi vào trong một sương phòng.
Lúc này, trong phòng chỉ có một người.
Một người thanh niên nho nhã, hắn đứng dựa vào cửa sổ, quạt giấy trong tay vỗ nhẹ một cái, tạo nên một luồng gió mát. Nếu không dùng cảm giác dò xét hoặc là không nhìn thấy chữ trên cây quạt thì đoán chừng tất cả mọi người sẽ cảm thấy hắn chỉ là một người đọc sách.
Một người đọc sách tay trói gà không chặt!
Nhưng khi Nhất Nghi nhìn thấy chữ trên mặt quạt thì kinh ngạc nói không ra lời.
Hai chữ —— Vô Hoan!
Hắn đại biểu cho một người, đó chính là môn chủ Vô Hoan Môn —— Diệp Vô Hoan.
Không giống như Long Môn, hắn là phụ thuộc của Tại Thủy Nhất Phương, cũng là một trong số thế lực ngũ tinh của phe Tại Thủy Nhất Phương.
Nhưng mà, Nhất Nghi nghe Truyền Âm Thạch nói là sẽ có một cường giả Địa Vô Cấm của Tẫn Tri Lâu tới bảo hộ nàng.
Cho nên Diệp Vô Hoan cũng đầu phục Tẫn Tri Lâu?
“Tiền bối?”
Nhất Nghi thấp giọng kêu một tiếng.
Diệp Vô Hoan nho nhã cười, quay đầu nói: “Không cần nói gì cả, không cần hỏi gì cả, mấy ngày nay, ta và ngươi sẽ đợi ở đây. Phía trên đã phái người tới cứu phụ thân ngươi, ít ngày nữa thì sẽ đến Tiễn Thủy Thành, bảo đảm phụ thân ngươi sẽ bình an vô sự.”
Nhất Nghi vui vẻ, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn tiền bối!”
“Người ngươi nên cảm ơn còn chưa có xuất hiện đâu!”
Diệp Vô Hoan cười cười, đưa đôi đũa cho Nhất Nghi, ra hiệu cho nàng ăn một chút.
Trong khoảnh khắc khi Nhất Nghi ngồi xuống, khóe miệng Diệp Vô Hoan nở một nụ cười, một nụ cười dữ tợn xua tan đi vẻ nho nhã của hắn.
Tại Thủy Nhất Phương!
Ngươi nên trả giá thật lớn!
Không tới mấy ngày!
Thu nụ cười lại, Diệp Vô Hoan lại trở về dáng vẻ nho nhã, cười ngồi xuống, rót một ly rượu, uống rượu, thỉnh thoảng còn kích tình mênh mông cao giọng ngâm một câu thơ, có chút phong phạm của văn nhân nhã sĩ.
...
Lại nói Long Môn.
Sau khi nhốt Nhất Kiếm lại, người Long Môn không ngừng tra tấn hắn ngày đêm, khảo vấn, muốn moi được chút tin tức của Tẫn Tri Lâu từ miệng của hắn.
Nhưng mà đối với Nhất Kiếm bây giờ thì Tẫn Tri Lâu chính là tín ngưỡng.
Hắn sẽ không ruồng bỏ tín ngưỡng.
Cho nên cho dù người của Long Môn tra tấn như thế nào thì hắn cũng không nói một câu nào.
Thậm chí Lôi Thiên Sơn còn tự mình ra trận, nhưng mà không đánh cũng không hỏi, chỉ giết người trước mặt Nhất Kiếm!
Giết người của Nhất Thủy Học Viện!
Còn có những thân nhân chưa kịp trốn của Nhất Kiếm!
“Nha đầu Nhất Nghi đó không có nghe lời ngươi, đến bây giờ còn không rời khỏi Tiễn Thủy Thành. Bây giờ người của ta đang đuổi bắt bốn phía, hẳn là chẳng mấy chốc nữa là sẽ tìm được. Nói mới nhớ, nữ nhi đó của ngươi hết sức xinh đẹp, hiếm người so được, nếu một đao giết chết ngay trước mặt ngươi thì quá đáng tiếc.”
Lôi Thiên Sơn không có có cười đắc ý, chỉ lạnh lùng nhìn Nhất Kiếm.
“Không biết ngày ngươi bị giết, nàng có xuất hiện ở pháp trường hay không, nàng sẽ xông lên cứu ngươi hay không? Hoặc là ngươi nói xem, nàng có khóc hay không?”
Lôi Thiên Sơn liên tục hỏi ba câu, hỏi cho Nhất Kiếm liên tục gào thét.
Nói đến nữ nhi của mình, Nhất Kiếm bộc phát.
“Lôi Thiên Sơn, ngươi chết không yên lành! Chết không yên lành!”
Hắn không sợ mình bị thương tổn, cũng không sợ chết, nhưng tuyệt đối không để cho nữ nhi xảy ra chuyện.
Bởi vì đó là kỷ niệm duy nhất mà thê tử để lại cho hắn!
Là bảo bối mà hắn thề cho dù phải liều mạng cũng phải bảo vệ!