Vừa mở mắt ra thì phát hiện mình đã ở bên ngoài sơn cốc.
Hổ yêu choáng váng.
Đám thanh niên Thần Huyền Cảnh cũng choáng váng.
“Chúng ta sao vậy?”
“Đây là ngoài sơn cốc!”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, nhìn bốn phía, nhìn Hổ yêu cũng ngẩn ra giống như bọn họ một chút, Hổ yêu bị dọa đến chạy trối chết.
Yêu tương đối mẫn cảm, cho nên đối với những thứ không biết thì nó cực kỳ sợ hãi.
Thấy mình đột nhiên bị chuyển ra khỏi sơn cốc, tưởng rằng cường giả Địa Vô Cấm không ưa nó nên nó vội vàng trốn, được bao xa thì được.
Mà đám thanh niên này thì từng người trợn tròn mắt mà nhìn sơn cốc bị sương trắng bao phủ, đồng thời nhìn về phía những người xa lạ cùng đi vào sơn cốc với bọn họ hôm nay.
Sau đó bọn họ tụ lại một chỗ, cùng nhau nhìn sơn cốc, quan sát sơn cốc bị sương trắng bao phủ!
“Ta nghi ngờ có giới xuất hiện.”
Cuối cùng, có một người lớn mật đưa ra suy đoán.
Cả đám cũng tin là thật.
Đương nhiên, ngoại trừ tin tưởng cái suy đoán này thì bọn họ cũng không cách nào tin tưởng những suy đoán khác được.
Sau đó bọn họ đem tin tức này về thế lực của mình, điên cuồng truyền ra, một truyền mười mười truyền trăm.
Không đến một ngày, lập tức có mấy ngàn người tụ tập ngoài sơn cốc.
Còn có cường giả Địa Vô Cấm cũng đi tới sơn cốc, đồng thời muốn xông vào xem tình huống như thế nào, sau đó vừa bay vào trong sương mù trắng thì lập tức bị bắn ra ngoài. Té xuống đất như một con chó con, lộn mấy vòng dưới đất mới ngừng lại được.
Đồng thời, cảnh tượng như vậy cũng xuất hiện trước bốn cái hình chiếu kiến trúc khác, tất cả mọi người đều cho là nó là bí cảnh hay là giới gì đó.
Những thế lực ngũ tinh gần đó thì tụ tập không ít nhân thủ ở đó, đồng thời bắt đầu nghĩ cách đi vào bên trong.
Ôn Bình không biết những chuyện này, hắn chỉ nói lại vị trí của năm cái hình chiếu kiến trúc khi xây dựng xong cho Trần Hiết.
Đăng báo kỳ thứ ba!
Trần Hiết thấy tông chủ gấp gáp như vậy, muốn đổi báo ra hàng tuần thành hàng ngày, dù sao bây giờ toàn cục đã định, có thể thực hiện kế hoạch báo ra hàng ngày.
Bất Hủ Nhật báo chân chính bắt đầu từ kỳ thứ ba!
Dĩ nhiên Ôn Bình cũng không có ý kiến, bởi vì mục đích ban đầu của hắn vốn là như vậy.
Kết quả là Trần Hiết bắt đầu chiêu thu hàng loạt nhân thủ, lôi kéo thế lực cho Tẫn Tri Lâu sử dụng, lợi dụng Truyền Âm Thạch bắt đầu chuẩn bị Bất Hủ Nhật báo kỳ thứ ba.
Trần Hiết đã quyết định được đầu đề của Bất Hủ Nhật báo kỳ thứ ba.
Đó chính là tin tức Bất Hủ Tông thu người!
Tin tức bạo tạc thứ hai chính là Kiếm Trần Tâm và Lôi Thiên Sơn chết!
Tin tức thứ ba chính là năm cái Sư Đạo Mê Cục đó, người thông qua thì có thể vào Bất Hủ Tông!
Sau khi bàn xong chính sự, Trần Hiết nói: “Tông chủ, thuộc hạ muốn xin một cơ hội vào tông cho Nhất Kiếm tiền bối, ngài xem?”
Nói thật, Trần Hiết có chút thấp thỏm.
Dù sao trước giờ tông chủ thu người đều là như vậy.
Cho dù người là cường giả Địa Vô Cấm thì muốn vào tông cũng phải giao bạch tinh.
Thấy Ôn Bình không có trả lời ngay, Trần Hiết vội nói: “Tông chủ, Nhất Kiếm tiền bối không phải xin cho mình. Nhất Kiếm tiền bối đã chọn mục tiêu cho quãng đời còn lại của mình là mở rộng Bất Hủ Nhật báo, cho nên con đường tu luyện sẽ dừng lại. Nhưng Nhất Kiếm tiền bối muốn cho nữ nhi duy nhất của hắn có thể tu luyện thật tốt, tương lai có thể tự bảo vệ mình.”
“Người này cũng không tệ.”
Sau khi hiểu sơ về Nhất Kiếm, Ôn Bình tán thưởng một câu.
“Tông chủ, vậy ý của ngài?”
“Để cho nàng đi xông Sư Đạo Mê Cục một lần, nếu có thể vượt qua thì sau này sẽ là đệ tử Bất Hủ Tông, nếu như không vượt qua nổi...”
Thưởng thức thì thưởng thức, nhưng Ôn Bình không định cho bọn họ đi cửa sau.
Trần Hiết hiểu ra, gật đầu: “Tông chủ, thuộc hạ đã rõ.”
Ôn Bình nói tiếp: “Hơn nữa, đối với nàng thì xông Sư Đạo Mê Cục cũng có có ích. Người, giống loại này trước đều không biết quý trọng những thứ có thể lấy được một cách dễ dàng! Nói lại cho Nhất Kiếm, chỉ cần hắn cố gắng làm việc, sau này, trưởng lão Bất Hủ Tông sẽ có một chỗ cho hắn!”
Trần Hiết giật mình!
Mặc dù tông chủ không có cho Nhất Nghi đi cửa sau, vào thẳng tông, nhưng lại hứa hẹn một chức trưởng lão, này so với cho Nhất Nghi một cơ hội còn quý hơn.
Trần Hiết vui vẻ nói: “Đa tạ tông chủ!”
“Đi làm việc đi, chờ Bất Hủ Nhật báo ổn định, ngươi về tông tu hành một thời gian, thực lực của ngươi còn phải đề cao.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Dứt lời, Trần Hiết tiếp tục hàn huyên hai câu.
Nói thêm mấy câu, Ôn Bình ngắt liên hệ Truyền Âm Thạch, sau đó chuẩn bị đi chỗ trồng cây một chuyện.
Nói mới nhớ, đã đến lúc cho bọn họ về nhà.
Cũng đén lúc bội thu!
Một bên khác, Trần Hiết nhận được Ôn Bình hứa hẹn thì lập tức dùng Truyền Âm Thạch liên hệ với Nhất Kiếm đang còn nằm ở trên giường tu dưỡng.
Nhất Kiếm tràn đầy mong đợi kết nối, mở miệng hỏi ngay: “Lâu chủ, tông chủ có đồng ý không?”
“Không có.” Trần Hiết đáp.
Trong nháy mắt, vẻ chờ mong trên mặt Nhất Kiếm biến mất một nửa, Nhất Nghi bên cạnh thấy thế thì vội vàng an ủi, đồng thời nói nàng có thể chứng minh mình, dùng thực lực bái vào Bất Hủ Tông!
Nhất Kiếm cười một tiếng đắng chát, an ủi ngược Nhất Nghi hai câu, sau đó nghe Trần Hiết nói: “Nói xong rồi?”
Nhất Kiếm vội nói: “Lâu chủ, ngươi nói... ngươi nói trước đi!”
Trần Hiết cười nói: “Mặc dù tông chủ không có đồng ý cho Nhất Nghi đi cửa sau, trực tiếp vào Bất Hủ Tông nhưng lại chỉ cho Nhất Nghi một con đường sáng. Mấy ngày nữa nàng có thể đi một chỗ, chỉ cần nàng vượt qua thì sau này sẽ là đệ tử Bất Hủ Tông. Tông chủ nói, chỗ đó có ích cho Nhất Nghi!”
Trên mặt Nhất Kiếm lại lộ ra ý mừng rỡ.
Nhất Nghi cũng mỉm cười.
Chỉ cần không từ chối thẳng thừng thì chính là cơ hội cho bọn họ.
Trần Hiết tiếp tục nói: “Còn một chuyện nữa, tông chủ nhờ ta nói lại với ngươi một câu.”
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Nhất Kiếm cứng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.