“Tông chủ có gì phân phó?”
“Tông chủ nói, chỉ cần ngươi làm tốt, tương lai sẽ có một vị trí trong số trưởng lão của Bất Hủ Tông! Nhất Kiếm tiền bối, chúc mừng ngươi!”
Nhất Kiếm cười rất sáng lạn.
Vị trí trưởng lão!
Đây là vị trí hạch tâm của tông môn!
Tông chủ Bất Hủ Tông lại hứa cho hắn một vị trí trưởng lão!
Ơn này quá lớn!
Làm việc cho Bất Hủ Tông, thật tốt!
“Đa tạ tông chủ, đa tạ lâu chủ!”
Nhất Kiếm vui vẻ nói.
Trần Hiết mĩm cười nói: “Nhất Kiếm tiền bối, hà tất phải khách sáo như thế?”
“Có thể được lâu chủ thưởng thức, có thể được tông chủ hứa hẹn chính là chuyện may mắn nhất đời Nhất Kiếm! Nửa đời còn lại, thuộc hạ nhất định sẽ cúc cung tận tụy với Tẫn Tri Lâu, Bất Hủ Tông, đến chết mới thôi!”
Lúc này, Nhất Kiếm trầm giọng thề.
Trần Hiết đáp: “Nhất Kiếm tiền bối, ta tin tưởng ngươi! Vậy hôm nay nói đến đây thôi, ngươi dưỡng thương cho tốt đi.”
Dứt lời, Trần Hiết cắt đứt liên hệ với Nhất Kiếm, sau đó vội làm việc của mình.
Thật tình không biết, lúc này Nhất Kiếm đang kích động muốn đứng lên đi lo chuyện Bất Hủ Nhật báo.
Cũng may Nhất Nghi cưỡng chế giữ chặt hắn, lúc này, Nhất Kiếm mới chịu nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt.
...
Bất Hủ Tông.
Tại Sư Đạo Mê Cục xây dựng xong, Ôn Bình đi tới Bất Tử Thụ Lâm.
Hắn có một cái ý nghĩ to gan, nếu như nhiệm vụ Thất Vực Đăng Thiên Bảng thuận lợi hoàn thành thì có phải là hắn có thể xa xỉ một lần, dùng linh dịch đổ vào Bất Tử Thụ mà không phải là dùng nước giếng.
Nhưng mà không lâu sau thì Ôn Bình lắc đầu.
Không được, tuyệt đối không thể có ý nghĩ như vậy được.
Quá xa xỉ.
Từ tiết kiệm chuyển qua xa xỉ dễ dàng!
Từ xa xỉ chuyển qua tiết kiệm thì khó!
Lỡ như sau này nhiệm vụ danh vọng cái sau khó hoàn thành hơn cái trước, những thứ cần danh vọng ngày càng nhiều, vậy làm sao bây giờ?
Lúc này, Tần Sơn vội vàng chạy tới.
“Tông chủ, mười bảy nhà thế lực ngũ tinh đều đến đông đủ.”
Ôn Bình thoáng nhìn mười sáu người đột nhiên ngừng đào đất đó, sau đó nói: “Nếu đã đến, vậy thì các ngươi đi theo bổn tông chủ.”
Mười sáu người vui vẻ, vội vàng đuổi theo Ôn Bình.
Vung tay ném cái cuốc, cuốc chim trong tay qua một bên.
Thậm chí còn có người hít một hơi thật dài, hưởng thụ tự do sắp đến.
Khi mười sáu người tới chủ điện, ai về nhà nấy, người nào tìm mẹ người đó, đi về chỗ thế lực của mình, giao bạch tinh, muốn đi!
“Ôn tông chủ, ngày trước đã đắc tội rồi, tạm biệt!”
Dứt lời, người đó vội vàng thì thầm một câu trong lòng.
Cũng không gặp lại nữa!
Mười lăm người còn lại cũng gọi người nộp bạch tinh, sau đó dồn dập rời khỏi đây, bước chân vội vàng, không muốn ở lại thêm chút nào.
Ra khỏi Bất Hủ Tông, dẫn theo người ngự không bay lên, nhanh chóng biến mất ở Tinh Kiếm Sơn.
Chỉ có người Thần gia đứng ngẩn ra.
Gia chủ Thần Tuyệt đâu?
Người đâu?
Lão giả cầm đầu vội vàng thấp giọng hỏi: “Xin hỏi, gia chủ Thần gia ta đâu?”
Ôn Bình khoát tay, hời hợt nói: “Chết rồi.”
“Chết!”
“Sao lại như vậy?”
Rất nhiều người của Thần Gia trợn tròn mắt.
Bọn họ nhọc nhằn khổ sở gom góp bốn trăm ngàn miếng bạch tinh, mục đích đúng là để giữ mạng cho Thần Tuyệt.
Bây giờ bạch tinh gom góp đủ, gia chủ lại chết rồi!
“Bất Hủ Tông các ngươi không giữ lời hứa!” Lúc này, lông mày lão giả đó run lên, giận mắng, trong nháy mắt, lửa giận trong lòng bị đốt lên.
“Bổn tông chủ không có thời gian tán gẫu với các ngươi ở đây.” Ôn Bình đáp.
Dứt lời, Ôn Bình ánh mắt lạnh lùng khẽ quét qua tất cả người của Thần gia.
Nhưng mà lão giả đó nghe nói Thần Tuyệt bỏ mình thì hoàn toàn không khống chế được tâm tình của mình, vẫn tức giận hô to: “Bất Hủ Tông các ngươi không giữ lời hứa! Đã nói chỉ cần bốn trăm ngàn miếng bạch tinh là có thể bảo đảm được tính mạng của gia chủ Thần gia ta.”
Ôn Bình không hứng thú nhìn người Thần gia quậy, gọi Ác Linh Kỵ Sĩ ra sau đó đi thẳng.
Trước khi đi chỉ để lại một câu nói: “Tần trưởng lão, nhớ đư bạch tinh vào kho.”
Tần Sơn gật gật đầu.
Hắn hiểu, tông chủ có chút không kiên nhẫn được nữa.
Đang lúc Tần Sơn chuẩn bị mở miệng thì Ác Linh Kỵ Sĩ hiện thân, sau đó trực tiếp ra tay, xích sắt màu đỏ thắm quét qua đám người.
Hơn mười cường giả Trấn Nhạc Thượng Cảnh, cộng thêm một tên cường giả nửa bước Địa Vô Cấm, không một ai có thể may mắn trốn được, đều bị xích sắt của Ác Linh Kỵ Sĩ quét chết.
Tần Sơn cất đống tàng giới rớt dưới đất vào, vội vàng gọi tạp dịch: “Hai người các ngươi, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này.”
Hai tên thiên kiêu Hồng Diệp Môn đó vội vàng chạy tới, trong lòng vẫn còn sợ hãi, dùng chổi quét rác, bắt đầu dọn dẹp hài cốt của những người đó.
Vừa dọn dẹp vừa run rẩy.
Thật là đáng sợ.
Chỉ trong mười hơi thở ngắn ngủi, con quái vật khô lâu đột nhiên xuất hiện đó đã giết chết tất cả mọi người.
Người Thần gia không chỉ không có chuộc được gia chủ mà còn không công mất bốn trăm ngàn bạch tinh với hơn mười trụ cột trong tộc.
Cùng lúc đó, những cường giả Địa Vô Cấm tốn bạch tinh để mua mạng đó vừa về tới nhà thì bắt đầu tắm rửa.
Bảy ngày trồng cây, không ai tắm rửa.
Toàn thân đều là mùi bùn đất.
Tắm xong, ngày thứ hai, bọn họ phát hiện người Thần gia không có về.
Lúc này, bọn họ hiểu ngay, Thần gia sắp không còn.
Lúc này, bọn họ phát động mọi người trong gia tộc, bắt đầu chia cắt cơ nghiệp của Thần gia.
Rất nhiều năm sau, bọn họ không nghe được ba chữ Bất Hủ Tông thì thôi, nghe được là rụt rè.
Ba chữ Bất Hủ Tông, giống như là ác mộng đeo bám bọn họ.
...
Vào đêm, Ôn Bình xếp bằng ở trong Thính Vũ Các, từ từ tu luyện Địa Đạo Thanh Liên Thể, đồng thời mở địa đồ tông môn ra.
Cũng mở danh sách kiến trúc ra.
Sư Đạo Mê Cục xây dựng xong, vậy kế tiếp sẽ xây dựng một ít kiến trúc phục vụ cho nhiệm vụ.