Nhưng mà Bất Hủ Tông lại chỉ yêu cầu nửa bước Trấn Nhạc Cảnh.
Xem đến nơi này, vô số người vô cùng khó hiểu, bỗng nhiên đều cảm thấy có vẻ như Bất Hủ Tông đang diễn một vở hài kịch không hề vui với mọi người.
...
Bái Nguyệt Thành.
Một mình Ôn Bình đi tới, nghe người bên cạnh bàn tán chuyện Bất Hủ Tông thu người.
Nghe thấy đa số mọi người đều cho là Bất Hủ Tông đang nói đùa, thật ra thì Ôn Bình cũng không thèm để ý, bởi vì những người này đều không phù hợp tiêu chuẩn vào tông.
Bọn họ muốn nói gì thì nói đi.
Lúc này, Ôn Bình lấy Truyền Âm Thạch ra liên hệ Trần Hiết.
“Kỳ thứ ba như thế nào?”
Trần Hiết vội nói: “Tông chủ, căn cứ thành viên của Tẫn Tri Lâu ở từng thành báo lại thì so với kỳ thứ nhất và kỳ thứ hai, kỳ thứ ba sôi động hơn quá nhiều. Đám người ở Bích Uyên Đàm là điên cuồng nhất. Mới đầu ta đã tăng thêm nhân thủ in ấn thêm hai ba trăm vạn tờ Bất Hủ Nhật báo cho mỗi thành, nhưng mà trong vòng một canh giờ thì đều bán sạch hết. Dự tính, thành lớn mấy chục triệu nhân khẩu như Tiễn Thủy Thành thì số lượng Bất Hủ Nhật báo bán ra lên đến chừng một ngàn vạn tờ.”
“Không tệ.” Ôn Bình tán dương một tiếng.
Trần Hiết tiếp tục nói: “Mọi người người vẫn rất mong mỏi về thế giới bên ngoài, cho dù là những người ở Triều Thiên Hạp cũng như thế. Dù sao Triều Thiên Hạp quá lớn, chỉ sợ chín mươi chín phần trăm người ở đây cả đời cũng không đi được bao xa. Tông chủ, nếu như chúng ta nhất cổ tác khí, cam đoan có thể trong vòng nửa năm làm cho cả Hồng Vực người người đều coi trọng Bất Hủ Nhật báo!”
Nói đến đây, Trần Hiết có chút xúc động.
Nếu như người người ở Hồng Vực đều xem Bất Hủ Nhật báo, vậy thì bước thứ nhất trong kế hoạch thay đổi thế giới đã ổn!
Sau đó chính là Nguyên Dương Vực!
Sau đó là bảy đại vực!
Cuối cùng là toàn bộ Triều Thiên Hạp!
Trần Hiết kích động một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Nhưng mà có một chuyện, có lẽ sẽ khiến cho ngài không hài lòng lắm!”
Ôn Bình nói: “Nói thẳng đi.”
Trần Hiết trầm mặc một hồi, tìm từ một lúc, sau đó nói: “Căn cứ tin tức mà thành viên của Tẫn Tri Lâu thu thập được thì cho dù là người trong dãy núi Tinh Kiếm Sơn hay là người trong Bích Uyên Đàm đều nghi ngờ tin tức Bất Hủ Tông thu người.”
“Chính là hoàn toàn không có ai tin?”
“Vẫn có một số người tin.” Trần Hiết cười một tiếng đắng chát, hắn không ngờ lời mình không dám nói bị tông chủ nói thẳng ra.
Nói thật, khi nhận được tin tức này thì hắn cũng đi ra đi một vòng xem, đồng thời hỏi thăm không ít người đã đọc Bất Hủ Nhật báo.
Có vẻ như ai đều nghi ngờ.
Không tin hứa hẹn top một trăm cực kỳ khoa trương của Bất Hủ Tông.
Không chỉ không tin, còn có chút thằng hề không ưa Bất Hủ Tông còn chửi bới Bất Hủ Tông, nói Bất Hủ Tông muốn nổi tiếng tới điên rồi, tuyệt đối là gạt người vào tông. Dù sao vào tông môn thì ngươi không thể lui, lui tông thì không khác gì phản tông.
Bất Hủ Tông có thượng cảnh.
Biết mắc lừa nhưng ai dám phản tông?
Những lời nói không tốt này và những gì ghi trên Bất Hủ Nhật báo đều được truyền miệng đi, một truyền mười, mười truyền trăm.
Mọi người đều biết!
Lúc này, Trần Hiết nghe bên kia Truyền Âm Thạch, Ôn Bình cười một tiếng, nói: “Không cần để ý tới bọn họ, những người có tư cách vào tông tin là được rồi. Những người như vậy cũng không ít, hơn nữa chắc chắn bọn họ sẽ chọn vào Bất Hủ Tông.”
“Tông chủ, tại sao lại như vậy?”
Trần Hiết không hiểu.
Ôn Bình giải thích: “Bởi vì nửa bước Trấn Nhạc Cảnh, bọn họ vốn không lên được top một trăm Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Hồng Vực. Vào tông, mặc dù không thể tiến vào top một trăm nhưng có tổn thất gì không? Không, ngược lại bọn họ còn đạt được thân phận đệ tử của Bất Hủ Tông. Bất Hủ Tông có cường giả thượng cảnh tọa trấn, sức hấp dẫn của nó với mấy người là trí mạng.”
Trần Hiết hiểu ra, gật đầu.
Ôn Bình tiếp tục nói: “Phái người nhìn chằm chằm năm chỗ Sư Đạo Mê Cục đó, nếu có tình huống thì liên hệ với ta.”
Trần Hiết gật đầu.
Một lúc lâu sau, Ôn Bình ngự kiếm đi tới sơn cốc cách Nam Hoa Môn không xa.
Yên lặng chờ rầm rộ!
Quả nhiên, khi nhìn đọc được Bất Hủ Nhật báo, hàng vạn người tụ tập lại với nhau, đi tới Sư Đạo Mê Cục.
Đồng thời người càng ngày càng nhiều!
Đương nhiên, đa số người là tới xem náo nhiệt.
Dưới cảm giác của Ôn Bình, cũng có một hai thiên tài chưa tới bốn mươi, đồng thời đã đạt tới nửa bước Trấn Nhạc Cảnh.
Nhưng mà bọn họ nhìn trong sơn cốc, đều do dự không có đi lên phía trước.
Mặc dù không biết bọn họ đang do dự cái gì, nhưng Ôn Bình cảm thấy thiếu chút gì.
Chỉ một cái Sư Đạo Mê Cục trụi lủi đặt ở đây, có vẻ như là thiếu sức thuyết phục.
Ôn Bình nghĩ một hồi, ngự kiếm trở về Bất Hủ Tông, sau đó gọi Thập Vĩ Hồ Thời Phong vừa mới bước vào Địa Vô Cấm Trung Cảnh vào trong chủ điện.
Lại gọi thêm Hoài Không nữa.
Ôn Bình cảm thấy có chút không đủ, nên tìm thêm hai người tới.
Long Nguyệt!
Đao Ma!
Long Nguyệt, mặc dù còn chưa đột phá Địa Vô Cấm nhưng đã nắm giữ ma pháp tứ giai, có được chiến lực Địa Vô Cấm.
Đao Ma cũng không cần nói, thượng cảnh!
Hai yêu hai người, tụ tập trong chủ điện, đều rất tò mò không biết tại sao tông chủ đột nhiên đánh thức bọn họ khỏi trạng thái tu luyện.
Ôn Bình cũng không có dài dòng, nói ngay vào điểm chính: “Bây giờ có một nhiệm vụ tông môn muốn giao cho các ngươi, ban thưởng là năm trăm điểm nhiệm vụ tông môn!”
Nghe nói có năm trăm điểm nhiệm vụ tông môn thì hai yêu hai người đều vui vẻ.
Nhất là Thời Phong và Hoài Không, ngày đó thấy Mộc Long nhận một cái nhiệm vụ của tông chủ khiến cho bọn họ hâm mộ gần chết.
Sảnh nhiệm vụ tông môn không có nhiệm vụ nào có phần thưởng là năm trăm điểm nhiệm vụ cả!
Mặc dù Long Nguyệt, Đao Ma không hưng phấn nhưu hai yêu nhưng vẫn rất vui vẻ, dù sao năm trăm điểm nhiệm vụ tông môn cũng không ít.
Đao Ma hỏi thẳng: “Tông chủ, lần này giết ai?”
“Không phải giết người, trong vòng bảy ngày tiếp theo, các ngươi cần phải đi một chỗ trông coi, bảy ngày sau, nhiệm vụ hoàn thành!”