Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 997 - 【Vip】 Thượng Cảnh Thủ Vệ

【VIP】 Thượng cảnh thủ vệ 【VIP】 Thượng cảnh thủ vệ

Đúng!

Không sai!

Chỗ đó chính là Sư Đạo Mê Cục.

Hai yêu hai người chia nhau, mỗi người thủ một cái Sư Đạo Mê Cục.

Cuối cùng, cái ở gần Nam Hoa Môn thì do chính hắn trông coi, vừa khéo Ôn Bình cũng muốn xem náo nhiệt.

Giải thích sơ lược một phen, Ôn Bình đưa bọn họ tới truyền tống trận, lần lượt đưa bốn người đến bốn chỗ.

Bích Uyên Đàm ba người Đao Ma, Thời Phong, Hoài Không.

Hai chỗ trong dãy núi Tinh Kiếm Sơn thì giao cho Long Nguyệt và Ôn Bình.

Cuối cùng Ôn Bình dặn dò một câu: “Nhất định phải đứng ở chỗ dễ thấy nhất để trông coi, đồng thời tốt nhất là làm ra một chút động tĩnh.”

Nghe Ôn Bình khuyên bảo, bốn người được truyền tống trận đưa đi.

...

Một giây sau, Đao Ma xuất hiện ở cổng Sư Đạo Mê Cục ở Bích Uyên Đàm.

Bạch quang đưa đến!

Động tĩnh không nhỏ!

Những người đang vây quanh trước Sư Đạo Mê Cục đều bị giật nảy mình, sau đó lui về sau.

Thời khắc này, trước Sư Đạo Mê Cục, mấy chục vạn người đều tới xem náo nhiệt.

Sau khi Đao Ma xuất hiện, nhìn lướt qua những người này, hơi không kiên nhẫn, cả giận nói: “Nếu không phải xông Sư Đạo Mê Cục thì lui ra bên ngoài cho ta!”

Dứt lời, Đao Ma mở mạch môn ra.

Khí tức Địa Vô Cấm Thượng Cảnh tỏa ra!

Hắc Đao vào tay!

Chém ra một đạo đao khí mấy trăm trượng, để lại một cái khe dài trăm trượng ngoài cổng Sư Đạo Mê Cục.

Mấy chục vạn người đều bị giật nảy mình.

“Khí tức thật là mạnh!”

“Ta cảm thấy nếu như một đao này bổ lên trên người của ta thì ta sẽ chết chắc!”

“Người này là ai, lại mạnh mẽ như thế?”

“Nghe cách nói chuyện của người này thì hình như hắn là cường giả của Bất Hủ Tông.”

Mọi người ngươi một lời ta một câu, thao thao bất tuyệt, nhìn về phía Đao Ma, trong ánh mắt tràn đầy kính nể.

Nhưng mà bọn họ đều là Trấn Nhạc Cảnh, cũng không cảm nhận được cảnh giới sau khí tức mạnh mẽ của Đao Ma.

Nhưng khi một vị cường giả Địa Vô Cấm bay tới, thấy Đao Ma thì vội vàng đi lên hành lễ, tất cả mọi người hiểu.

“Bái kiến tiền bối!”

Đao Ma không kiên nhẫn nói: “Nếu không phải xông Sư Đạo Mê Cục thì đừng đi lên!”

Cường giả Địa Vô Cấm đó không dám bất mãn chút nào, vội lui ra ngoài.

Sau đó thấp giọng cảm thán một câu: “Bất Hủ Tông lại phái một vị thượng cảnh trấn thủ cổng vào Sư Đạo Mê Cục này! Thật là đáng sợ!”

Nghe nói như vậy, mọi người lại kinh!

Phải biết, ở Hồng Vực, thượng cảnh là cường giả đứng đầu.

Ba đại thế lực cấp bá chủ, người mạnh nhất chính là Địa Vô Cấm Thượng Cảnh.

Một cái Sư Đạo Mê Cục sát hạch đệ tử của Bất Hủ Tông lại có cường giả thượng cảnh trấn thủ!

Quá khoa trương.

Mấy chục vạn người kinh ngạc, sau đó có vài người chạy đi, bắt đầu loan tin này ra.

Đồng thời, những thiên kiêu nửa bước Trấn Nhạc đang do dự đó bắt đầu kết bè kết đội đi vào trong Sư Đạo Mê Cục.

Ngay lúc đó, mấy chỗ khác, Hoài Không, Thời Phong và Long Nguyệt xuất hiện cũng tạo thành náo động rất lớn.

Long Nguyệt tiện tay biến một cây đại thụ trước Sư Đạo Mê Cục thành thụ yêu, đồng thời có thực lực Địa Vô Cấm mạnh mẽ.

Cảnh tượng này khiến cho những người vây xem nhìn mà than thở!

Hoài Không và Thời Phong, hai trung cảnh xuất hiện cũng làm cho người vây xem ở hai chỗ Sư Đạo Mê Cục khác nhìn mà than thở.

Bốn phía Sư Đạo Mê Cục, bởi vì hai yêu hai người ở Bất Hủ Tông xuất hiện, những người còn đang do dự đó lập tức hạ quyết định đi vào trong Sư Đạo Mê Cục.

Chỉ nửa ngày, người vào Sư Đạo Mê Cục nhiều đến trăm người!

Đây vẫn chỉ là ngày đầu tiên!

Sau khi biết được kết quả này, Ôn Bình lại triệu hoán Cốt Long ra, đứng trên đỉnh đầu Cốt Long quan sát những thiên kiêu đó xông vào Sư Đạo Mê Cục.

Liên tục ba ngày!

Đồng thời Bất Hủ Nhật báo cũng đang trắng trợn viết chuyện Sư Đạo Mê Cục.

Người nào vào Sư Đạo Mê Cục.

Người nào thất bại.

Trong lúc nhất thời, Sư Đạo Mê Cục thành chỗ mà toàn dân quan tâm, mỗi ngày người vây xem ở đó đều nhiều đến trăm vạn, thậm chí còn có chỗ có tới mấy trăm vạn người vây xem. Chỗ mới đầu là cằn cỗi thì giờ bắt đầu xuất hiện hàng loạt tiểu thương và hàng loạt thế lực.

Ôn Bình muốn chính là kết quả như vậy.

Liên tục ba ngày, tất cả có ba trăm lẻ tám người vào Sư Đạo Mê Cục, có tám người thành công xông qua Sư Đạo Mê Cục!

...

Bất Hủ Tông, Thiên Tằng Giai.

Người đầu tiên đi ra khỏi Sư Đạo Mê Cục chính là một cô nương, tướng mạo nhìn không quá hai mươi tuổi.

Đương nhiên, đây chỉ là giả.

Thật ra thì đã bốn mươi.

Khi nàng xuất hiện ở Thiên Tằng Giai thì nàng ngẩn ra, trải qua tầng tầng khảo nghiệm trong Sư Đạo Mê Cục, nàng từng nghĩ về điểm cuối cùng. Nhưng nàng không ngờ, điểm cuối cùng là bậc thang, bên cạnh bậc thang còn có một Kiếm Bi uy vũ.

Bất Hủ Tông!

“Phần cuối Sư Đạo Mê Cục là trong Bất Hủ Tông!”

Nàng kinh ngạc.

Bởi vì nàng vào Sư Đạo Mê Cục ở Bích Uyên Đàm.

Theo nàng biết, Bất Hủ Tông ở trong dãy núi Tinh Kiếm Sơn, hai nơi cách nhau gần vạn dặm.

Vạn dặm, lại vượt qua như vậy!

“Quả nhiên, lựa chọn của ta không có sai!” Lúc này, nàng vui vẻ, sau đó đi lên Thiên Tằng Giai, gặp thoáng qua thiên kiêu của Hồng Diệp Môn đang quét rác.

Trong khoảnh khắc gặp thoáng qua, thiên kiêu đang quét rác của Hồng Diệp Môn vội vàng cúi đầu xuống, đồng thời dịch qua chỗ khác vài chục bước, quay lưng về phía nữ nhân trên bậc thang, sau đó tiếp tục vừa quét rác vừa rời đi, thoạt nhìn là muốn tránh xa nữ nhân trước mắt này.

Hắn cố gắng đi rất chậm, nhưng trong lúc lơ đãng lại bước nhanh, cho đến khi đi tới mọt khu rừng thì mới thở dài một hơi.

Nữ nhân đó chau mày lại, trầm tư một hồi, sau đó cười một tiếng, lắc đầu tự giễu, vừa đi vừa nỉ non: “Hẳn là ta nhìn lầm... Dương gia Dương Bình là đệ tử nội môn của Hồng Diệp Môn, sao lại xuất hiện ở chỗ này được?”

Dương Bình, là người mà nàng vô cùng sùng bái từ nhỏ.

Trong Tại Thủy Thành, mấy năm nay truyền thuyết về Dương Bình xuất hiện khắp nơi.

Ví dụ như là: Đệ tử tinh nhuệ trong nội môn Hồng Diệp Môn!

Lại như: Ba mươi bảy tuổi, Trấn Nhạc Trung Cảnh!

Còn có suy đoán của toàn bộ Hồng Vực dành cho hắn —— lần này sẽ tham gia Thất Vực Đăng Thiên Bảng, có tỉ lệ sẽ tiến vào top một trăm!

Cho nên một người như vậy thì lúc này tuyệt đối không nên xuất hiện ở Bất Hủ Tông mới đúng.

Bình Luận (0)
Comment