Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 998 - 【Vip】 Diệp Vu Bình Trở Về Hồng Diệp Môn

【VIP】 Diệp Vu Bình trở về Hồng Diệp Môn 【VIP】 Diệp Vu Bình trở về Hồng Diệp Môn

Đang suy tư thì lại có một người xuất hiện trên Thiên Tằng Giai.

Một nam tử trung niên!

Mặc dù tướng mạo hắn không xuất chúng, thậm chí có thể nói là thường thường không có gì lạ, nhưng mà hai con ngươi lại rất hấp dẫn người ta, bởi vì nó phóng ra sự kiên nghị khiến cho người ta kinh hãi. Đây là ánh mắt mà người bình thường không có được, cũng không phải là người chưa từng trải qua khổ nạn sẽ có được.

Hắn đứng ở rìa Thiên Tằng Giai, tò mò nhìn bốn phía, giống như là lữ nhân đi lạc. Nhưng khi nhìn thấy bậc thang thì ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng kiên định, cất bước đi lên, mỗi một bước đều rất kiên định.

“Cuối cùng...”

“Bất Hủ Tông có thượng cảnh tọa trấn, những súc sinh đó mạnh nhất cũng chỉ là hạ cảnh thôi, nếu như sau này bọn chúng còn muốn giết ta thì chính là người si nói mộng!”

Hắn thấp giọng lẩm bẩm, kiên định, tràn ngập hi vọng đi lên.

Sau đó Tần Sơn trưởng lão xuất hiện, dẫn hai người tới khu ký túc xá ở lại. Nói sơ về quy củ trong Bất Hủ Tông cho bọn họ, hai người đều rất bình tĩnh, yên lặng chấp nhận sự thật tu luyện cần phải bỏ ra bạch tinh. Nhưng mà, Tần Sơn không có cho hai người lập tức tu hành.

Bởi vì tông chủ đã có kế hoạch!

Đối với tám mươi người này thì thời gian của bọn họ chỉ có ba tháng ngắn ngủi, nếu như đi những chỗ khác tu hành, tu luyện Ngự Kiếm Thuật, Khống Hỏa Thuật vân vân, làm vậy chỉ lãng phí thời gian, hoàn toàn không thể nào tăng thực lực lên nhiều trong một thời gian ngắn.

“Các ngươi đợi ở đây, tông chủ sẽ đích thân gặp các ngươi.” Tần Sơn nói xong thì rời khỏi khu ký túc xá.

Nghe nói tông chủ tự mình đến gặp bọn họ, hai người kinh sợ.

Tông chủ Bất Hủ Tông!

Tương lai sẽ trở thành một trong bá chủ ở Hồng Vực, lại tự mình đến gặp bọn họ!

Đợi một khắc đồng hồ sau, Ôn Bình xuất hiện ở cổng khu ký túc xá.

Hai người thấy Ôn Bình còn trẻ như vậy thì tưởng là hắn là đệ tử, đang muốn mở miệng hỏi xem tính tình của tông chủ Bất Hủ Tông như thế nào thì nghe Ôn Bình kêu tên của hai người.

“Diệp Vũ Mai, Trần Khâm!”

Hai người lập tức nhận ra.

Tông chủ!

Đây là tông chủ Bất Hủ Tông!

“Bái kiến tông chủ.”

“Trần Khâm bái kiến tông chủ.”

Hai người lần lượt quỳ một chân xuống đất.

Ôn Bình khẽ cười một tiếng: “Hoan nghênh gia nhập Bất Hủ Tông!”

Hai người ngây ra một lúc, thấy tông chủ lại hiền lành với bọn họ như thế, hơn nữa còn cười với bọn họ thì có chút thụ sủng nhược kinh.

Lại khách sáo thêm vài câu, tâm tình vốn thấp thỏm của hai người bình tĩnh lại, bọn họ hoàn toàn không ngờ tông chủ Bất Hủ Tông chiêu hiền đãi sĩ như thế. Thế lực giống như Hồng Diệp Môn thì môn chủ đều là cao cao tại thượng, sao lại đối đãi với đệ tử như thế?

Cho dù là thế lực ngũ tinh bình thường cũng là như thế!

“Diệp Vũ Mai, bổn tông chủ biết ngươi muốn chứng minh mình với gia tộc, bằng hữu, đồng thời muốn lấy được vinh dự vô thượng, làm rạng rỡ tổ tông. Theo đuổi không sai, đường tu hành, có theo đuổi mới có thể sinh ra động lực, có động lực mới có thể thúc đẩy ngươi tiến bộ.”

Ôn Bình tán thưởng một câu.

Diệp Vũ Mai vui vẻ nói: “Tông chủ, mấy cái này mà ngai cũng biết! Đúng, tha thứ cho ta mạo muội... ngài có thể để cho chúng ta tiến vào top một trăm Hồng Vực thật sao?”

“Đương nhiên.”

Ôn Bình giọng điệu chắc chắn nói ra hai chữ này, khiến cho Diệp Vũ Mai lại vui vẻ, giống như mộng tưởng đã thực hiện được.

Sau đó, Ôn Bình quay qua nhìn Trần Khâm bên cạnh.

Trần Khâm là một người rất kiên định, cũng rất có ý chí, Sư Đạo Mê Cục chấm điểm mục ý chí của hắn cao nhất.

Ý chí điểm cao nhất là một trăm, Trần Khâm đạt được chín mươi lăm điểm.

Trong số hơn ba trăm người mấy ngày nay, hắn là người có ý chí cao nhất.

Với ý chí kinh khủng như vậy, lại thêm thiên phú rất tốt, Ôn Bình cảm thấy hẳn là hắn có thể đi được xa hơn rất nhiều người.

“Thù hận có thể biến thành động lực, nhưng nhớ kỹ, đừng để cho nó khống chế ngươi.” Ôn Bình nhìn Trần Khâm, nói.

Trần Khâm nghe nói như vậy thì trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Hắn lưng đeo thù hận, hình như chuyện này hắn chưa từng nói với bất cứ người nào.

Vốn là tường không lọt gió, tại sao có người đứng sau tường mà vẫn cảm nhận được gió thổi?

Đúng rồi.

Tẫn Tri Lâu.

Dưới trướng Bất Hủ Tông có một cái Tẫn Tri Lâu tự xưng là không gì không biết.

Trần Khâm mỉm cười, trả lời: “Tông chủ, đệ tử hiểu rõ!”

“Vậy thì đi theo ta.”

Chào hỏi đơn giản, Ôn Bình quay người rời khỏi khu ký túc xá, hai người thấy thế thì vội vàng đuổi theo.

Ba người đi tới sảnh nhiệm vụ tông môn!

Ôn Bình chỉ nhiệm vụ tông môn dày đặc bốn phía: “Nhận một ít nhiệm vụ, khi nào điểm nhiệm vụ tông môn tích lũy được một trăm thì bắt đầu tu luyện. Với thực lực của các ngươi, nếu như tốc độ nhanh một chút thì hẳn là không cần nửa tháng thì có thể tích lũy được một trăm điểm nhiệm vụ tông môn.”

Hai người ngây ra một lúc, chợt khó hiểu, nhìn nhiệm vụ tông môn bốn phía.

Không phải muốn bồi dưỡng bọn họ sao?

Sao vừa đến đã phải làm nhiệm vụ?

Tông chủ làm như vậy là ý gì?

Đang lúc hai người muốn mở miệng hỏi thăm thì Ôn Bình đã rời khỏi sảnh nhiệm vụ tông môn, chỉ để lại hai người tỉnh tỉnh mê mê nhận nhiệm vụ tông môn.

Sau khi rời khỏi sảnh nhiệm vụ, Ôn Bình tới tìm Tần Sơn, sau đó nói kế hoạch lại cho hắn, kêu hắn đưa những đệ tử mới vào tông môn tới sảnh nhiệm vụ tông môn.

Cứ như vậy, tám người xông qua Sư Đạo Mê Cục trước nhất cũng bắt đầu rơi vào trong vòng tuần hoàn làm nhiệm vụ thường ngày, đồng thời bị yêu cầu không được đi vào bất cứ chỗ nào trong tông môn tu luyện.

Dần dần, thời gian lại qua vài ngày nữa, Bất Hủ Nhật báo không ngừng làm quảng cáo cho Bất Hủ Tông thu người, người tới xông Sư Đạo Mê Cục càng càng ngày càng nhiều.

Đến lúc này, người xông Sư Đạo Mê Cục đã nhiều đến ngàn người.

Đáng tiếc, tỉ lệ thông qua lại không cao.

Chỉ có mười hai người thông qua được Sư Đạo Mê Cục, lại thêm tám người trước đó, tổng cộng có hai mươi người.

...

Hồng Diệp Môn.

Bá ——

Bình Luận (0)
Comment