Một đạo kinh hồng bay vào nội môn Hồng Diệp Môn.
Một lát sau, lại một con Yêu Thần Dực tộc chở mười mấy người gấp gáp đáp xuống Hồng Diệp Môn.
Những người này chính là môn chủ Hồng Diệp Môn Diệp Vu Bình và hơn mười phó môn chủ đó.
Khi Diệp Vu Bình trở về, rốt cuộc Hồng Diệp Môn vốn lòng người bàng hoàng cũng ổn định tâm thần lại, nhưng mà bởi vì một lần chết hơn năm mươi trưởng lão Địa Vô Cấm, khiến cho trong lúc nhất thời Hồng Diệp Môn không người nào dùng được, cho nên hơn mười phó môn chủ chỉ có thể tự thân xuất mã.
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, Hồng Diệp Môn ổn định lại.
Đồng thời, dưới sự thôi động của rất nhiều phó môn chủ, toàn bộ Hồng Diệp Môn đều trở nên cực kỳ phấn chấn, bầu không khí bi ai chuyển thành nhiệt huyết. Bởi vì bây giờ người người đều căm thù Bất Hủ Tông, xem Bất Hủ Tông là tử địch.
Diệt Bất Hủ Tông thành mục tiêu duy nhất của trên dưới toàn tông!
Khi có mục tiêu chung, Hồng Diệp Môn lại khôi phục lại ổn định như ngày xưa.
Sau khi ổn định Hồng Diệp Môn, Diệp Vu Bình và rất nhiều phó môn chủ đều đi tới Thiên Giai Duyên, nhìn Thiên Giai Duyên trống rỗng.
Chín mươi chín tấm Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ.
Mười tấm Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ.
Tài sản Hồng Diệp Môn góp nhặt nhiều năm qua mất đi theo mấy người Đông phó môn chủ.
Diệp Vu Bình giận không kềm được, hạ lệnh: “Thông báo cho tất cả thế lực dưới trướng Hồng Diệp Môn, sau khi Thất Vực Đăng Thiên Bảng kết thúc thì tập kết, diệt Bất Hủ Tông!”
Giờ phút này, Thất Vực Đăng Thiên Bảng là quan trọng nhất!
Lúc này, một tên phó môn chủ mở miệng nói: “Tông chủ, những đệ tử trong Chích Vô giới cũng biến mất!”
Diệp Vu Bình tức giận nói: “Ta biết, không cần ngươi nhắc nhở!”
Dứt lời, trừng phó môn chủ vừa mới lên tiếng đó một cái.
Những đệ tử đó đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của nàng trong hai ba mươi năm, chỉ mong Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này sẽ có thêm một vài đệ tử Hồng Diệp Môn top một trăm.
Nhưng mà bây giờ, nàng bố cục hai ba mươi năm lại bị một thế lực đột nhiên xuất hiện làm cho tan rã, sao nàng có thể không tức giận được?
Vốn định răn dạy phó môn chủ này một phen, nhưng nàng biết, lúc này răn dạy là chuyện vô bổ. Nếu như nàng mở miệng khiển trách thì sẽ khiến cho tâm tình song phương càng thêm ác liệt, cho nên nàng cố nén lửa giận trong lòng xuống
“Lặc phó môn chủ, nói chút lời có ích đi!”
Một trong phó môn chủ của Hồng Diệp Môn, Lặc Khánh vội vàng nói tiếp: “Tông chủ, lão hủ cho rằng bọn họ còn chưa chết.”
“Nói tiếp.” Diệp Vu Bình lạnh lùng nói.
Lặc Khánh trầm tư một lát, mở miệng nói: “Lão hủ thăm dò trong Chích Vô giới mấy ngày, cẩn thận kiểm tra thực hư những đệ tử nội môn bị giết một phen. Chỉ tìm được rải rác mấy bộ thi thể của năm mươi người, cho nên lão hủ phán đoán là bọn họ cũng chưa chết. Nhưng mà lão hủ cũng không dám chắc chắn bọn họ còn sống, dù sao mười mấy cường giả Địa Vô Cấm đại chiến, nếu như bọn họ ở trong phạm vi bị chiến đấu ảnh hưởng, muốn để lại toàn thây cũng khó.”
Diệp Vu Bình quả quyết hạ lệnh: “Nếu không cực kỳ thì tiếp tục tra, chuyện này giao cho ngươi phụ trách, nếu như bọn họ còn sống thì phải tìm bọn họ về trong ba tháng. Thất Vực Đăng Thiên Bảng trăm năm một lần, cơ hội mất đi là sẽ không trở lại, chúng ta không thể bỏ lỡ một cách vô ích như vậy được.”
Thật ra thì cho dù là Hồng Diệp Môn hay là Hiên Đình Các thì đều sống phụ thuộc vào U Quốc.
Người chân chính khống chế vùng thiên địa này là U Quốc!
Người có định đoạt cũng là U Quốc!
Cho nên có người trong nội bộ U Quốc trở nên cực kỳ trọng yếu, nó có khả năng rất lớn quyết định hưng suy và tuổi thọ của một thế lực ngũ tinh.
Nhưng mà U Quốc không bao giờ thiếu người, cho nên Thất Vực Đăng Thiên Bảng này chính là cơ hội duy nhất để cho các thế lực lớn đưa người vào nội bộ U Quốc.
Lặc Khánh làm phó môn chủ, đương nhiên không cần Diệp Vu Bình nhắc nhở cũng rõ ràng tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên hắn hứa: “Xin môn chủ yên tâm, lão hủ nhất định sẽ tìm được bọn họ trong vòng ba tháng, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đại kế của tông môn!”
Diệp Vu Bình lại hỏi: “Trong Chích Vô giới còn tổn thất gì nữa không?”
Khi hỏi ra lời này, trong lòng Diệp Vu Bình bỗng nhiên run lên một cái.
Không biết Mộc Long trong Chích Vô giới...
Đang lúc Diệp Vu Bình suy tư thì đột nhiên Lặc Khánh cảm xúc sa sút, trầm giọng nói: “Tông chủ, hàng loạt thiên tài địa bảo trong Chích Vô giới bị trộm, đồng thời đều là thiên tài địa bảo đỉnh tiêm. Tổn thất to lớn, còn hơn cả Thiên Giai Duyên!”
Nghe nói như vậy, Diệp Vu Bình cả giận nói: “Bất Hủ Tông này xem Hồng Diệp Môn chúng ta như sân sau, đánh cắp nhiều thứ như vậy!”
Trong lúc nói chuyện, tức giận không thôi.
Khiến cho đệ tử Hồng Diệp Môn cách hơn ngàn mét đều vô cùng lo sợ, vội vàng chạy xa ra, rời xa khu vực khiến cho người ta run rẩy này.
Lặc Khánh thấy Diệp Vu Bình như sắp không khống chế nổi thì vội vàng im miệng, bắt đầu lưỡng lự xem có nên nói ra phần còn lại hay không.
Nói ra, sợ là môn chủ sẽ bùng nổ.
Không nói, sau này bị môn chủ biết thì hắn sẽ chịu không nổi.
Do dự mãi, khi Diệp Vu Bình bình tĩnh lại một chút thì Lặc Khánh nói tiếp: “Môn chủ, không chỉ thiên tài địa bảo bị trộm, nơi truyền thừa trong Chích Vô giới, hai mươi ba bia truyền thừa cũng bị Bất Hủ Tông hủy hoại, sau này không còn bia truyền thừa nữa!”
Bia truyền thừa, mỗi một tấm ghi chép một loại mạch thuật lưu phái.
Đương nhiên, nó bị hủy thì mạch thuật lưu phái vẫn còn, sẽ không đứt đoạn truyền thừa, dù sao những năm gần đây có không ít người tu luyện những mạch thuật lưu phái này đến viên mãn.
Điểm chết người nhất là bia truyền thừa!
Nó là bảo bối của Hồng Diệp Môn!
Chúng nó không chỉ ghi chép lại truyền thừa mà còn là thứ phụ trợ tu luyện mà Tuyền Qua Thần Tượng dốc hết tâm huyết chết tạo.
Xem nó thì có thể tiến vào một trạng thái đặc thù, tu hành trong trạng thái này thì tốc độ tu luyện mạch thuật sẽ vô cùng khinh khủng.