Trước mắt, người sáng tạo kỷ lục cao nhất khi tu luyện dưới bia truyền thừa là môn chủ đời trước, cũng chính là phụ thân của Diệp Vu Bình. Khi hắn còn trẻ, chỉ ba tháng thì đã tu luyện một loại mạch thuật lưu phái trên một tấm bia truyền thừa đến cảnh giới đại thành. Nếu tu luyện bên ngoài Chích Vô giới thì không biết phải bao nhiêu năm mạch thuật mới đại thành.
Như vậy mới thấy bia truyền thừa quý giá cỡ nào!
Không có nó, Hồng Diệp Môn sẽ thiếu một phần nội tình.
Sau khi Lặc Khánh nói xong, cắn răng nghiến lợi, liên tục gầm thét: “Môn chủ, chưa diệt trừ Bất Hủ Tông này, không báo huyết thù này, lão hủ ăn ngủ không yên... ăn ngủ không yên!”
Đương nhiên, cũng có chút tình cảm thật trong đó.
Cũng có một phần là để tránh cho Diệp Vu Bình trút giận lên người hắn mà giả vờ ra!
Quả nhiên, Diệp Vu Bình giận đến toàn thân bắt đầu run rẩy, sau một khắc, nàng gầm lên ba chữ.
“Bất Hủ Tông!”
Tiếng như tiếng sấm.
Quanh quẩn ở giữa chân trời.
Người trong toàn bộ Hồng Diệp Môn đều nghe được rõ ràng, cũng đều bị cơn giận này lây nhiễm, dồn dập giận dữ rống ra ba chữ Bất Hủ Tông.
Cơn giận của Diệp Vu Bình lập tức biến thành cơn giận của trăm vạn người!
Sau nửa ngày, rốt cuộc Diệp Vu Bình cũng bình tĩnh lại không ít, một đôi mắt dữ tợn tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Lặc Khánh, hỏi: “Còn có cái gì nữa, tiếp tục nói!”
Lặc Khánh vội vàng trả lời: “Môn chủ, so với cái chết của mấy người Đông phó môn chủ, so với một trăm lẻ chín tấm Tuyền Qua Đồ, so với tổn thất trong Chích Vô giới, những tổn thất khác không có ý nghĩa, không đáng nói đến. Chuyện cấp bách bây giờ là chúng ta phải làm cho Bất Hủ Tông trả giá đắt!”
“Đúng, để cho Bất Hủ Tông trả giá đắt!”
“Môn chủ, nhất định phải giết sạch Bất Hủ Tông không chừa lại một người nào, một ngọn cỏ nào!”
Những phó môn chủ khác cũng đều nổi giận đùng đùng hùa theo.
Mỗi người đều vô cùng phẫn nộ, chỉ hận không thể cắn cổ Bất Hủ Tông ngay lúc này, sau đó hút khô máu Bất Hủ Tông.
Hồng Diệp Môn chưa từng bị nhục nhã như thế!
Cho dù là Lăng Tiêu Kiếm Phái ngày xưa cũng chưa từng khiến cho Hồng Diệp Môn tổn thất khổng lồ như thế.
Sau này mặt mũi của bọn họ biết để vào đâu?
Hồng Vực lớn như vậy, sẽ có bao nhiêu người xem bọn họ như một trò cười?
“Tất cả đều giải quyết sau Thất Vực Đăng Thiên Bảng!” Lúc này, Diệp Vu Bình không ngừng nhắc nhở mình, không nên bị lửa giận chiếm lấy đầu óc, lúc này, nàng phải bình tĩnh. Cho dù những phó môn chủ đó liên tục yêu cầu, Diệp Vu Bình vẫn quyết định sau khi Thất Vực Đăng Thiên Bảng kết thúc thì mới báo thù.
Vẫn là câu nói đó, bây giờ Thất Vực Đăng Thiên Bảng là quan trọng nhất!
Chỉ có làm cho U Quốc tán thành Hồng Diệp Môn thêm nữa thì tương lai Hồng Diệp Môn mới có thể càng hưng thịnh hơn, mới có thể tiến thêm một bước!
Còn Bất Hủ Tông, để cho bọn họ cẩu thả sống thêm mấy tháng!
Rơi vào đường cùng, rất nhiều phó môn chủ cũng đành tuân theo ý Diệp Vu Bình, tạm thời dẹp ý nghĩ giết thẳng tới Tinh Kiếm Sơn.
“Tiếp tục tuyển người cạnh tranh Thất Vực Đăng Thiên Bảng, chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nếu như những đệ tử đó đã chết thảm dưới độc thủ của Bất Hủ Tông, Hồng Diệp Môn nhất định phải có người có thể đứng ra. Top một trăm Hồng Vực, không thể không có Hồng Diệp Môn!”
Diệp Vu Bình vô cùng nghiêm túc nói.
Những phó môn chủ khác cũng hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này, dồn dập gật đầu, quyết định đặt trọng tâm lên Thất Vực Đăng Thiên Bảng trước.
Vì tương lai!
Chỉ đành tạm thời gạt thù hận qua một bên!
Diệp Vu Bình nói tiếp: “Thông báo cho tất cả thế lực phụ thuộc, ngay từ hôm nay, dồn sức chèn ép Bất Hủ Tông, nếu như ai có thể dâng đầu trên cổ tông chủ Bất Hủ Tông thì hai mươi ba loại mạch thuật lưu phái của Hồng Diệp Môn mặc cho hắn chọn lựa, Huyền cấp thượng phẩm cũng nằm trong phạm vi có thể chọn lựa!”
Mạch thuật lưu phái Huyền cấp thượng phẩm, mạch thuật trấn tông của thế lực ngũ tinh!
Diệp Vu Bình tung cái bánh nướng hấp dẫn này ra!
Mặc dù không giết được tông chủ Bất Hủ Tông thì cũng có thể làm cho tông chủ Bất Hủ Tông đó ăn ngủ không yên!
“Môn chủ, thượng phẩm... có phải quá mức hay không?”
Lặc Khánh vội vàng nhắc nhở.
Diệp Vu Bình kiên trì nói: “Ta biết, không cần ngươi nhắc nhở!”
Bị dùng câu nói này liên tục răn dạy hai lần, Lặc Khánh vội vàng im miệng, yên lặng lui qua một bên, cũng tự nhủ với lòng, không được lắm miệng.
Sau đó, Diệp Vu Bình tiếp tục dặn dò vài câu rồi hóa thành kinh hồng bay về phía Chích Vô giới, hình như có chuyện gấp gì.
Mấy người Lặc Khánh cũng lần lượt tản ra.
Nên tra tung tích của thiên kiêu trong Chích Vô giới thì bắt đầu toàn lực tra xét, trọng chỉnh tông môn thì trọng chỉnh tông môn, cứ như vậy, lại qua vài ngày nữa.
Rốt cuộc, tin tức Bất Hủ Nhật báo cũng truyền đến Hồng Diệp Môn.
Tin tức Bất Hủ Tông trắng trợn thu người cũng lọt vào tai mọi người trong Hồng Diệp Môn..
Vào tông có thể bảo đảm top một trăm, hứa hẹn này khiến cho rất nhiều phó môn chủ của Hồng Diệp Môn đều cảm thấy buồn cười.
Top một trăm ở Hồng Vực dễ lấy như vậy sao?
Nhưng mà một vấn đề khác lại khiến cho bọn họ coi trọng, đó chính là Bất Hủ Tông không chỉ lợi dụng Bất Hủ Nhật báo lan truyền rộng rãi tin muốn thu người, còn mời cường giả Địa Vô Cấm Thượng Cảnh ra. Cường giả thượng cảnh, đối với người trong Hồng Vực thì có sức hấp dẫn trí mạng.
“Bây giờ phải làm thế nào mới được đây?”
“Bất Hủ Tông có cường giả thượng cảnh tọa trấn, bây giờ chuyện trở nên có chút khó giải quyết.”
“Có cường giả thượng cảnh ra mặt, cho dù rất nhiều thiên kiêu không tin hứa hẹn top một trăm ở Hồng Vực của Bất Hủ Tông thì cũng chịu gia nhập Bất Hủ Tông. Tiếp tục như vậy, đối với chúng ta thì chính là một loại suy yếu. Hơn nữa, nếu để cho bọn họ tiếp tục phát triển thì chắc chắn sẽ thành họa lớn!”
Hơn mười phó môn chủ Hồng Diệp Môn tề tụ ở chủ điện, một người một câu thảo luận vấn đề liên quan tới Bất Hủ Tông, ai cũng tức giận.
Dù sao khu vực của Bất Hủ Tông là địa bàn của Hồng Diệp Môn, bây giờ Bất Hủ Tông trắng trợn thu thiên tài vào tông trên địa bàn của bọn họ mà bọn họ lại bất lực.