Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1001 - 【Vip】 Con Đường Phía Trước Của Tẫn Tri Lâu Gian Nan! (2)

【VIP】 Con đường phía trước của Tẫn Tri Lâu gian nan! (2) 【VIP】 Con đường phía trước của Tẫn Tri Lâu gian nan! (2)

Tại sao bất lực?

Bởi vì sức hấp dẫn của mạch thuật lưu phái cũng không lớn.

Lôi Thiên Sơn, Kiếm Trần Tâm chết, giống như một đòn cảnh cáo cho tất cả thế lực phụ thuộc Hồng Diệp Môn.

Đây là một trận đọ sức của thế lực cấp bá chủ, những thế lực nhỏ như bọn họ thì không nên tham dự vào mới tốt.

Mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm tuy quý!

Nhưng mạng quý hơn!

Lúc này, một phó môn chủ bỗng nhiên hỏi: “Môn chủ đâu, mấy ngày nay cũng không thấy nàng?”

“Môn chủ ở trong Chích Vô giới.”

Lặc Khánh không biết tại sao môn chủ mình lại ở trong Chích Vô giới lâu như vậy, nhưng mà cho dù có hiếu kỳ thì hắn cũng tự khuyên mình đừng đi hỏi.

Ý nghĩ của môn chủ há là hắn có thể suy đoán lung tung được?

Lặc Khánh nói tiếp: “Môn chủ làm xong thì sẽ tự ra, chúng ta cần nghĩ cách đối phó Bất Hủ Tông trước đã. Mặc dù bây giờ không có thời gian tử chiến với bọn họ nhưng cũng phải ngăn cản bọn họ khuếch trương. Bất Hủ Nhật báo, còn có kế hoạch thu người trắng trợn của Bất Hủ Tông!”

“Lão hủ đề nghị, năm nay Hồng Diệp Môn thu đệ tử sớm! Không thể đợi đến cuối năm, nếu không thì chúng ta không ngăn được kế hoạch thu người của Bất Hủ Tông.” Một lão ẩu suy nghĩ sâu xa, nói: “Nếu như Bất Hủ Tông cho cường giả thượng cảnh xuất hiện, vậy thì chúng ta cũng không ngại tới một đợt thuốc mạnh!”

Lặc Khánh nhìn về phía lão ẩu.

Lão ẩu là phó môn chủ lớn tuổi nhất Hồng Diệp Môn, Lặc Khánh tín nhiệm nàng.

“Thuốc mạnh gì?”

Lão ẩu nói: “Tất cả mọi người biết rõ, cái gọi là cam đoan top một trăm ở Hồng Vực, Bất Hủ Tông nói như vậy cũng không có ai tin tưởng. Mọi người chỉ hướng tới Đao Ma đó. Cho nên chúng ta không ngại cũng hứa, kẻ vào tông có thể bảo đảm top năm mươi ở Hồng Vực! Đồng thời có thể tu hành mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm! Sức hấp dẫn của chuyện này không thể nhỏ hơn lời hứa của Bất Hủ Tông thượng cảnh Đao Ma chứ?”

Lặc Khánh vui vẻ: “Có lý lắm!”

Sau đó, Lặc Khánh đưa mắt nhìn những phó môn chủ khác, bọn họ cũng trầm tư mấy hơi, sau đó đồng ý.

So với lời hứa top một trăm của Bất Hủ Tông thì Hồng Diệp Môn bảo đảm top năm mươi ở Hồng Vực, tất cả mọi người biết rõ, Hồng Diệp Môn cũng không phải là không làm được!

Bởi vì mỗi một lần Thất Vực Đăng Thiên Bảng thì Hồng Diệp Môn đều có bảy tám đệ tử có thể tiến vào top năm mươi ở Hồng Vực!

Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần trước, thậm chí còn có mười người lọt vào top năm mươi.

Nhưng mà lão ẩu vẫn chưa nói xong: “Không chỉ như thế, chúng ta còn có thể thêm một câu, người vào tông sẽ có cơ hội được môn chủ thu làm đệ tử. Dĩ nhiên chỉ là nói như vậy thôi. Nếu như môn chủ coi trọng bọn họ thì đương nhiên sẽ thu. Chướng mắt thì môn chủ không thu, bọn họ cũng chỉ có thể nhịn. Nhưng cho dù bọn họ biết kết quả là như vậy thì cũng sẽ liều mạng một phen, bởi vì thiên kiêu ở Hồng Vực có bao nhiêu người muốn bái thượng cảnh làm sư phụ? Phải nói là đếm mãi không hết!”

Có một sư phụ là thượng cảnh, có thể đi ngang ở Hồng Vực!

Có ai mà chưa từng mơ được như vậy?

Lặc Khánh cười nói: “Cách hay! Làm như vậy thì chúng ta có thể áp chế kế hoạch thu người của Bất Hủ Tông.”

Dứt lời, Lặc Khánh nhìn bốn phía.

Rất nhiều phó môn chủ Hồng Diệp Môn đều gật đầu.

“Cứ làm như thế đi!”

“Đồng ý!”

Không người phản bác.

Lặc Khánh lại nói tiếp: “Còn có một vấn đề, đó chính là chuyện liên quan tới Bất Hủ Nhật báo thẩm thấu, trước mắt Bất Hủ Nhật báo đang xâm lấn khu vực biên giới Bích Uyên Đàm, đồng thời tốc độ truyền bá rất nhanh, có thể nói như cỏ dại, sinh trưởng một cách dã man. Có hai vết xe đổ là Lôi Thiên Sơn và Kiếm Trần Tâm, bây giờ hoàn toàn không có người nào dám động thủ quấy nhiễu Tẫn Tri Lâu truyền bá Bất Hủ Nhật báo.”

Một phó môn chủ Hồng Diệp Môn đứng lên, nói: “Lão phu cũng xem qua Bất Hủ Nhật báo mà Tẫn Tri Lâu đó làm, tình báo ghi lại trên đó rất kinh người, gần như đều là chuyện xảy ra trong mấy ngày nay. Càng khoa trương hơn là tin tức chúng ta về tông, ngày thứ hai thì đã lên Bất Hủ Nhật báo.”

“Đúng, Lưu huynh không nói thì lão phu cũng quên mất chuyện này. Tốc độ truyền tin tức này nhanh đến kinh thế hãi tục. Phải biết từ chỗ này đến Tinh Kiếm Sơn cũng được, đến Bích Uyên Đàm cũng được, hai chỗ cách xa nhau ít nhất là mười mấy vạn dặm. Cho dù là dùng Yêu Thần Dực tộc đưa tin thì ít nhất cũng phải mười ngày. Nhưng mà mới ngày thứ hai thì Tẫn Tri Lâu đã biết được, thậm chí lão phu hoài nghi cùng ngày là bọn họ đã biết.” Lại một phó môn chủ Hồng Diệp Môn cau mày bày tỏ.

Hai người nói xong, những người còn lại cũng bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.

Đều bị tốc độ truyền tin tức của Tẫn Tri Lâu hù dọa.

Hành động liên quan tới ngăn cản Bất Hủ Nhật báo tiếp tục truyền bá cũng không quan trọng lắm.

Bởi vì so với tốc độ truyền bá kinh khủng của Bất Hủ Nhật báo, Tẫn Tri Lâu sau lưng nó càng khiến cho người ta sợ hơn.

Chuyện gì cũng bị Tẫn Tri Lâu khống chế, khiến người ta cảm thấy giống như mình không mặc quần áo đứng trước mặt Tẫn Tri Lâu vậy.

Hồng Diệp Môn bọn họ không chịu được cảm giác này.

Sau khi thảo luận mấy canh giờ, lão ẩu vẫn luôn trầm mặc lại nói: “Chuyện này chờ môn chủ ra rồi lại thương nghị tiếp. Nếu như Tẫn Tri Lâu đã bố cục sớm ở Hồng Vực, vậy thì vẫn là một chuyện tốt với chúng ta. Hiên Đình Các, Âm Dương gia hoặc là Vực Chủ, bọn họ sẽ không cho phép Tẫn Tri Lâu tồn tại. Ngươi ta không chấp nhận chuyện bị người khác giám thị, Hiên Đình Các, Âm Dương gia và Vực Chủ cũng càng không chấp nhận được.”

Lặc Khánh nghe nói như vậy thì trong nháy mắt, ý nghĩ trong đầu trở nên rõ ràng: “Đúng, nếu báo cáo chuyện này cho Vực Chủ thì Vực Chủ cũng đâu thể để cho Tẫn Tri Lâu tồn tại? Kết quả chỉ có một —— một là Tẫn Tri Lâu bị Vực Chủ bỏ vào trong túi, hai là bị Vực Chủ hủy diệt!”

Bình Luận (0)
Comment