[Hệ Thống] Ta Chỉ Muốn Làm Người Qua Đường

Chương 68


Sau vài hôm vất vả luyện đan, cô cũng đã thành công nắm chắc phương pháp luyện đan.

Bạch Thiên Tuyết " Hôm nay không luyện đan nữa, chúng ta đi khám phá hết bí cảnh đi, dù sao cũng phải biết đường đi nước bước, để sau này khỏi phải đi lạc nữa! "
Ngọc Thố [ Ký chủ, có vẻ như người vẫn bị ám ảnh chứng lạc của thế giới kia nhỉ! ]
Bạch Thiên Tuyết " Ừ~ thì có một chút, nói chung trước khi rời khỏi bí cảnh đi ngao du, thì vẫn phải quen thuộc đường đi và khiến tất cả bí cảnh thành đất nhà mình! "
Lời vừa nói còn chưa cho người khác trả lời thì cô đã đi được một khoản xa, vừa ra khỏi lãnh thổ của Mẫu linh cô liền cảm nhận được không ít ánh mắt hướng về mình muốn ăn tươi nuốt sống.

Không khí xung quanh cũng là mùi máu tanh nồng, sát khí dày đặc nhưng cô đặc biệt không để ý, những con thú cảm nhận được có người xông vào lãnh thổ thì nổi giận rầm grừ, giông gió thổi mạnh.

Bạch Thiên Tuyết " Này là đang đe dọa ta a~! "
Ngọc Thố [ Ký chủ, hay là chúng ta vẫn nên trở lại đi! ]
Hắc Báo " Có gì phải sợ, bọn chúng cũng không phải muốn tấn công chủ nhân, nếu thật sự tấn công thì có ta và Bạch Hổ thì bọn chúng làm được gì! "
Bạch Thiên Tuyết " Ta lại không có sợ chúng, cần gì phải rời đi, thêm nữa nếu là một mãnh thú hung bạo thì đã đến đây rồi, ta nói này hẳn là hiện tại cơ thể nó đang bị thương không nhẹ đâu! "
Ngọc Thố [ Ký chủ sao người lại nói như vậy, ta thật sự không nghe ra được gì từ tiếng rầm rừ kia! ]
Cô vẫn như cũ mà đi, có lẽ những hung thú, dã thú thấy được, trên người cô tỏa ra nhiều khí tức của nhiều hung thú, dã thú mạnh mẽ khác nhau liền sợ hãi không dám đến gần, cô đi một lúc lâu sau thì nhìn thấy được một hang động lớn phía trước, khí tức xung quanh chứng tỏ là nơi ở của mãnh thú vừa rồi rầm grừ.

Ngọc Thố [ Ký chủ chúng ta đi đường vòng qua hang động này đi, em cảm thấy hơi sợ! ]
Bạch Thiên Tuyết " Người ta thường nói phải vào hang cọp mới bắt được cọp con, bây giờ chúng ta đi đường vòng chắc gì đã có thể thoát, thôi thì đã tới thì phải đi vào! "
Bạch Hổ " Chủ nhân ta cảm nhận được khí tức của con người bên trong hang động kia! "

Bạch Thiên Tuyết " Hửm? Nếu vậy thì ta lại càng phải đi vào trong xem qua một chút! "
Bước chân cô ngày càng gần hơn với hang động, cô đứng nép một bên nhìn vào trong không thấy gì ngoài một màu đen, cô đi vào trong đi càng sâu thì hang động lại càng rộng, khí tức mãnh thú cũng ngày càng nồng đậm, đi thêm được một lúc thì hang động sáng hơn.

Mãnh thú " Grừ~ Grừ ~ "
Mãnh thú nhỏ giọng rầm grừ, cô chỉ lú đầu ra nhìn vào, bên trong rất nhiều bảo thạch phát sáng, bên dưới nơi mãnh thú nằm là ngọn lửa mang màu đỏ như huyết sắc.

Ngọc Thố [ Ký chủ, hay là chúng ta ra ngoài đi, bên trong đây khiến em có cảm giác không tốt chút nào vừa nóng lại vừa lạnh! ]
Bạch Thiên Tuyết " Có nóng sao? Còn lạnh nữa à? "
Ngọc Thố [ Đúng vậy người không nóng cũng không lạnh sao? ]
Bạch Thiên Tuyết " Một chút cũng không có, thậm chí ta còn cảm thấy hưng phấn khí đến gần ngọn lửa kia a~ "
Mãnh thú " Con người, người là ai làm sao vào được nơi ở của ta? "
Bạch Thiên Tuyết " A~ bị phát hiện mất rồi! "
Ngọc Thố [ Ký chủ người có trốn nó à? ]
Bạch Thiên Tuyết " Ta có trốn, mà hình như nó vừa nói chuyện với chúng ta phải không? "
Ngọc Thố [ Bây giờ người mới để ý ]
Một người một thỏ nói chuyện mà không để ý đến mãnh thú kia đã nhìn đến muốn giết người, mãnh thú nhịn không được nữa mà đánh ra một đòn cũng là lửa nhưng màu sắc lại khác nhau, đòn đánh sắp đến thì cô lại nhảy xuống ngọn lửa đỏ kia.

Mãnh thú " Con người ngu ngốc, ngươi nghĩ nhảy xuống đây liền thoát khỏi không chết à? Ngọn lửa dưới đây còn nguy hiểm hơn gấp bao nhiêu lần ta còn không thể nào đoán được, vậy mà lại nhảy xuống ha ha ha! "
Bạch Thiên Tuyết " Thì ra là vậy, nói vậy tính ra ngươi cũng chính là bí ngọn lửa này giam cầm, lúc muốn thoát khỏi thì bị ngọn lửa đốt đến thương nặng, đều đó chứng tỏ ngươi không thể nào rời khỏi đây, cũng vui thật đấy! "

Cô đứng bên trong ngọn lửa vậy mà lại không thể đốt đến cô, xung quanh cô như có một màng bao bọc mỏng, cô đi vào đến bên cạnh mãnh thú dùng một tay búng vào trán nó, sức lực của cô vậy mà lại khiến mãnh thú đau đớn ôm lấy trán mình, tiểu Thố thì ngơ ngác ngồi một chỗ nhìn.

Ngọc Thố [!.

] Không hổ là người có vũ lực 97, ở hiện đại còn đỡ, nhưng đây lại là tu tiên thì xác định xém bay luôn bộ não.

Mãnh thú " Grừ grừ~ ngươi thật sự là con người à là một tiểu cô nương? Làm sao lại có sức mạnh như thế, ngươi nhất định là yêu quái hóa thành hình người! "
Cô không trả lời cũng không nói thêm một lời nào mà trực tiếp đi lại đánh mãnh thú tới tấp khiến mãnh thú rầm grừ không ngừng, mở miệng ra chính là xin tha, sau một lúc đánh nhau, nói đúng hơn là cô đánh mãnh thú chịu đựng thì cô cũng hã giận một phần.

Bạch Thiên Tuyết " Bạch Hy, Hắc Băng hai đứa ra đây canh chừng hắn cho ta, bây giờ ta phải thu ngọn lửa tốt này về! "
Bạch Hổ, Hắc Báo từ trong không gian đi ra khiến cho mãnh thú một phiên khiếp sợ, cô ngồi vào giữa ngọn lửa đỏ màng bao bọc cũng tiêu tan, cơ thể cô trực tiếp bị ngọn lửa bao vây lấy, bộ váy được làm từ lông linh thú cũng bắt đầu cháy đến vài nơi sau đó xác nhập vào cơ thể.

Có lẽ linh hồn đã quen với việc bản thân bị lửa thiêu đốt đến xương cốt cũng chẳng còn, nên cô chỉ thấy hơi ngứa một chút sau đó liền bình thường, mãnh thú nhìn cô phá bỏ màng bảo vệ nhịn không được liền lớn tiếng nói.

Mãnh thú " Này ngươi thật sự là bị ngốc à, tự bỏ lớp bảo vệ còn đi vào giữa tâm của ngọn lửa kia, ngươi đừng có mà xem thường nó, ngọn lửa này đã giam giữ ta mấy ngàn năm rồi đó, nào có dễ dàng mà hấp thụ nó như ngươi nghĩ! "
Nói thì nói nhưng chính là lo sợ Bạch Hổ, Hắc Báo mà không dám nhích đến một chút, không biết qua bao nhiêu ngày sau cô lại lần nữa mở mắt, lần da cô trắng mịn màng, mái tóc màu bạch kim đôi mắt đỏ như chính cô không còn là cơ thể nguyên chủ nữa, cô lại nhớ ở đây vẫn còn người khác liền hóa trở lại như nguyên chủ ban đầu, Bạch Hổ cũng nhanh chóng chạy đến khoác khăn lên người cô.

Truyện mới cập nhật
Bạch Hổ " Chủ nhân người ở đây thay y phục, chúng ta sẽ đưa con mãnh thú này ra ngoài đợi người! "

Bạch Thiên Tuyết " Được, vậy một lúc nữa ta ra, trông chừng nó kỷ một chút, đừng để nó chạy thoát! "
Bạch Hổ " Đã rõ, chủ nhân! "
Bạch Hổ, Hắc Báo kéo theo mãnh thú ra ngoài cửa hang động, cô trong này cũng nhanh mà thay một bộ y phục khác, vừa định đi ra ngoài cô nhìn đám bảo thạch khắp cả hang động còn có thêm vài món pháp khí, phát ra khí tức của ngọn hoả huyết cô cũng không ngại đưa vào nhẵn không gian tất cả rồi mới đi ra.

Hắc Báo " Chủ nhân ra rồi "
Bạch Thiên Tuyết " Ừm, mà con mãnh thú kia đâu rồi? "
Hắc Báo " Nó đang ngồi tu luyện bên kia để hồi phục lại mấy vết thương trước kia! "
Đi lại gần nhìn thì cô có một chút không nói nên lời, con mãnh thú vậy mà thu nhỏ mình lại như gấu bông, chỉ khác trên người phát sáng ra khí tức mạnh mẽ.

Bạch Thiên Tuyết " Nếu đã vậy thì chúng ta không cần phải quan tâ m đến nó làm gì nữa, dù gì thì chúng ta cũng chỉ đi ngang tình cờ gặp phải nó thôi! "
Vừa quay người bước đi hai bước thì chân cô bị thứ gì đó ôm lấy, nhìn xuống thì chính là con mãnh thú nhìn như gấu bông kia ôm chân mình, ánh mắt nhìn cô long lanh.

Ngọc Thố [ Chúc mừng người đã lấy lòng thành công ký chủ nhà ta, ký chủ cực thích những thứ dễ thương, lấy ví dụ là ta! ]
Bạch Thiên Tuyết " Buông chân ta ra, có gì thì nói đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, không có tác dụng! "
Ngọc Thố [ Ký chủ vậy mà lại không trúng chiêu? ]
Mãnh thú " Ta bây giờ bị thương nặng như thế đều tại ngươi, bây giờ ngươi lại đi mà bỏ ta lại để những hung thú, dã thú đến ăn ta à! "
Bạch Thiên Tuyết " Ta không giết ngươi đã may mắn lắm rồi, đừng có ở đây mà bắt lỗi! "
Mãnh thú " Ta không biết đâu, bây giờ ta nhất định phải đi cùng ngươi, ngươi phải bảo vệ ta! "
Bạch Thiên Tuyết " Này được gọi là ăn vạ! "
Mãnh thú " Ta không biết, không biết, không cần biết, ta nhất định sẽ đi cùng ngươi! "
Bạch Thiên Tuyết " Hừ tùy ngươi! "
Sau đó cô đi khắp nơi bên trong bí cảnh không nơi nào mà cô chưa đi qua, cô cũng tìm được không ít cơ duyên, hôm nay cô vậy mà đã tìm được con đường ra khỏi bí cảnh nhưng lại không khiến cổng bí cảnh mở ra, hiện tại cô đang ở bên trong một khu rừng nào đó, đi một lúc cô nhìn thấy một con sông lớn lại có kết giới ở giữa.


Bạch Thiên Tuyết " Có lẽ khó mà ra khỏi đây rồi! "
Ngọc Thố [ Ký chủ chỉ cần người đi qua được kết giới này liền có thể ra bên ngoài thế giới tu tiên ngoài kia! ]
Bạch Thiên Tuyết " Nhưng quan trọng, kết giới có lổ hỏng để qua bên kia à~? Hay là dùng các nào qua bên kia? "
Ngọc Thố [ Đây là thông tin phải trả phí mới có thể biết được! ]
Bạch Thiên Tuyết " Nếu vậy cứ để ta mạnh tay chút phá vỡ kết giới là được! "
Ngọc Thố [ Ký chủ người bình tĩnh một chút, chỉ cần có một trong những thú bên trong bí cảnh liền có thể đi qua như không có gì a! ]
Bạch Thiên Tuyết " Nếu vậy thì dễ rồi, đến lượt ngươi rồi Tiểu Hoả! "
Tiểu Hỏa " Người cứ để đó cho ta! "
Bạch Thiên Tuyết " Nếu vậy thì đi thôi! "
Bên trong không gian tiểu Thố sớm đã khóc ròng.

Ngọc Thố [ Vì sao lại như vậy chứ, ta chỉ muốn một ít tích phân của ký chủ thôi mà tại sao lại khó đến như vậy cơ chứ? ]
Cô nhẹ nhàng đi trên mặt nước đi từng bước rời khỏi kết giới qua bên kia con sông, bên kia lại là một khu rừng khác, cô lại phải đi thêm vài ngày nhưng vẫn chưa thể nào nhìn thấy được bìa rừng, tối đến cô như cũ mà đốt lửa nghỉ lại còn đang chuẩn bị ăn tối thì đất trời rung chuyển.

Bùm bùm bùm
Bạch Thiên Tuyết " Thật là biết làm người khác mệt mỏi! "
_____________________________
8/3 vui vẻ hạnh phúc.

.

Bình Luận (0)
Comment