[Hệ Thống] Ta Chỉ Muốn Làm Người Qua Đường

Chương 69


Tuy lời cô nói chính là than phiền, nhưng cô đã nhanh chóng chạy đi xem chuyện gì xảy ra bên kia, cô đến không quá gần.

Hiện tại thân thể cô cũng chỉ là một tiểu cô nương không thể nhìn ra phía xa, cô cũng không còn cách nào đành phải nhảy lên trên thân cây cao nhìn ra phía ngoài kia.

Bên kia chính là một tiểu tử 10 mấy tuổi, vẻ ngoài tuy nhỏ nhưng đặc biệt thanh tú trên tay đang cầm chắc thanh kiếm chiến đấu cùng dã thú cấp thấp, gần tiểu tử kia là một lão gia tử quan xác cách chiến đấu và sức chiến cười rồi gật đầu xem như hài lòng.

Cô còn đang xem tiểu tử kia chiến đấu một lúc lâu, lão gia tử bên kia dường như cảm nhận được có người phía xa nhìn đến đệ tử của mình chiến đấu cũng được một lúc, ông từ lúc nào đã đến trước mặt cô.

Vu Lão " Tiểu cô nương vì sao lại ở nơi nguy hiểm như này? Còn nhìn tiểu đệ tử của ta chiến đấu lâu như thế?
Bạch Thiên Tuyết " Ta cũng không phải là cố ý làm phiền hai vị, chỉ là ta đang định nghỉ chân gần đây ăn uống, lại vô tình nghe được tiếng động lớn nên mới đến nhìn xem một chút! "
Vu Lão " Nếu vậy vì sao lại không đến chào hỏi một câu, sư trò ta cũng không phải là người có ác ý đến những người không quen biết! "
Bạch Thiên Tuyết " Cũng không thể đến làm phiền được, nên chỉ định từ xa quan xác một chút liền trở về! "
Vu Lão " Tiểu cô nương ngươi đi cùng sư phụ vào nơi này lịch luyện? "
Bạch Thiên Tuyết " Không có, gia đình ta ta từ nhỏ không có thiên phú tu luyện nên họ không cần ta nữa, nên ta từ nhỏ đã sống trong đây, nhưng gần đây ta muốn ra thế giới ngoài kia tham quan một chút, nhưng ta không biết đường nên đã đi lạc đến đây! "
Lời cô vừa nói ra nước mắt cũng túa ra, nước mắt chảy dài xuống gương mặt nhỏ tròn trịa rồi rơi xuống, Tiểu Thố nhìn đến ngây người.

Ngọc Thố [!.

? ] Đây thật sự là ký chủ nhỏ nhà ta sao? Không thể nào là ký chủ đại nhân nhà ta, người là một người mạnh mẽ, lần đầu gặp còn rất là lạnh lùng, người đang khóc này chắc chắn không phải!
Lão gia tử nhìn thấy cô khóc cũng không biết nên nói gì chỉ đến gần cô rồi dịu dàng xoa đầu.


Vu Lão " Ngươi là một tiểu cô nương nên vui vẻ mà cười, khóc chỉ khiến người khác thấy người dễ bắt nạt! "
Cô gật đầu rồi đưa tay lên xoa mặt lau nước mắt đi, vừa lau xong thì cô cũng rời nhánh cây nhảy xuống bên dưới.

Vu Lão " Trên người ngươi ta cảm nhận được linh khí xung quanh ngươi rất mạnh mẽ nồng đậm, sao họ lại nói ngươi không có thiên phú? "
Bạch Thiên Tuyết " Ta không biết, từ khi ta có ý thức, thì chính mình đã ở nơi này rồi! "
Vu Lão " Nếu ngươi không chê thì làm tiểu đồ nhi của ta đi! "
Bạch Thiên Tuyết " Ta không biết tu luyện, cũng không biết người ngoài kia như thế nào, thế có làm người mắt mặt không? "
Vu Lão " Ta không thấy phiền gì đâu, cũng sẽ tuyệt đối không một ai dám nói gì ngươi! "
Cô cũng không chần chừ nữa mà cuối người năm mươi độ chấp tay.

Bạch Thiên Tuyết " Ta Thiên Tuyết bái kiến sư tôn! "
Vu Lão " Tốt, tốt nào đứng thẳng người lên đi, từ hôm nay người trở thành đệ tử thứ hai của ra, là nữ đệ tử đầu tiên! "
Bạch Thiên Tuyết " Đệ tử đã rõ! "
Hai người nói chuyện một lúc thì tiểu nam tử kia đã chạy qua đến bên đây, trên tay xách theo một con dã thú nhỏ, tay còn lại thì vài con gà rừng bình thường, vừa đến thì nhìn thấy kế bên có thêm một tiểu cô nương đáng yêu.

Tề Ngôn " Sư tôn, con đã giải quyết xong tiểu dã thú này rồi! "
Vừa nói Tề Ngô đưa tay cầm tiểu dã thú ra phía trước cho Vu Lão nhìn xem, nhưng ánh mắt vẫn là đặc trên người cô, Vu Lão thấy tiểu tử mãi nhìn cô thì cũng đưa tay đẩy cô lên phía trước một chút giới thiệu.

Vu Lão " Đây là Thiên Tuyết, kể từ bây giờ chính là tiểu sư muội của ngươi, bây giờ làm quen một chút, sau này chăm sóc bảo vệ tiểu sư muội.

"

Bạch Thiên Tuyết " Chào tiểu ca ca, muội tên Thiên Tuyết sau này mong huynh chỉ bảo nhiều hơn! "
Người cô hơi cúi xuống, sau đó ngước lên nhìn Tề Ngôn nở một nụ cười dịu dàng lại xinh đẹp, Tề Ngôn ngây người một lúc quay đầu đi nhìn về hướng khác.

Tề Ngôn " Không có, sau này ta nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ muội! "
Lão gia gia nhìn đại đồ đệ rồi nhìn lại tiểu đồ đệ mình vừa thu nhận rồi gật đầu cười ý vị, Vu Lão cũng biết tiểu tử đang ngại ngùng cũng giải vây.

Vu Lão " Khụ khụ, tiểu Tuyết con nói mình đã chọn nơi nghỉ ngơi gần đây rồi thì chúng ta đến đó nghỉ chân hôm nay đi! "
Bạch Thiên Tuyết " Nếu sư tôn đã nói vậy thì để con dẫn đường cho hai người! "
Trên đường đi không có bất kỳ một dã thú hay hung thú nhào ra tấn công, khiến Vu Lão nhìn cô đi phía trước đầy nghi hoặc, khi đến gần thì Vu Lão cảm nhận được một khí tức mạnh mẽ thì tiến lên phía trước cô mà đi đến.

Tề Ngôn thấy vậy cũng đi đến phía trước che chắn cho cô, nhìn họ như vậy lại khiến tâm trạng cô tốt hơn.

Ngọc Thố [ Ký chủ người thật là rất biết lấy lòng tin của người khác, không những vậy còn mê hoặc luôn một tiểu công tử tuấn tú đáng yêu của người ta! ]
Bạch Thiên Tuyết " Ta nào có, ngươi nói xem ta lấy lòng ông ấy khi nào cơ chứ, những lời ta nói là đều là tình cảnh của ta mà, mê hoặc người khác lại là niềm vui của ta, nhưng ta còn chưa có mê hoặc là hắn tự mình đào hố cho mình a~! "
Ngọc Thố [ Ký chủ nói cũng đúng, nhưng người chỉ cần một động tác nhẹ nhàng rồi cười một cái cũng đủ khiến người ta nhảy xuống hố! ] Từ khi nào ký chủ nhà ta lại trở nên thích đùa cợt như thế vậy?
Trong lúc cô còn đang nói chuyện cùng Tiểu Thố thì bên kia Vu Lão và Tiểu Hỏa đã ra tay đánh nhau, Tiểu Hoả vì không muốn làm đồ ăn của cô dính bụi mà trở lại hình dạng lớn một mực bảo vệ.

Họ giao đấu được một lúc thì cô chạy đến phía trước, Tề Ngôn muốn nắm tay cô lại nhưng đã hụt, Vu Lão thấy cô tiến đến cũng thu tay trở lại Tiểu Hỏa nhìn cô đã trở về thì vui vẻ thu nhỏ lại như gấu bông rồi chạy đến đưa gà nướng cho cô.

Nhìn một màng này Vu Lão cũng ngây người một lúc, Tề Ngôn cũng hoàn toàn chết lặng, sau một lúc thì ngồi giải thích Vu Lão lại thêm phần yêu chiều tiểu đồ đệ như cô.


Khi tất cả được lý giải thì Vu Lão để đại đệ tử Tề Ngôn đi làm gà rồi nướng lên, Tiểu Hỏa thì một mực bên cạnh cô như vệ sĩ mà bảo vệ, Tiểu Hỏa còn tự mình xé thịt rút xương ra đưa cho cô.

Vu Lão sau khi giao đấu cùng Tiểu Hỏa lại nhìn đến nó là một mãnh thú mạnh mẽ lại chăm lo phục vụ cho cô như vậy ông cũng không đoán ra được thực lực của cô mạnh như nào, Vu Lão hiện tại chỉ thấy mình nhặt được bảo bối và đắc ý trong lòng.

Sau khi ăn uống xong xuôi thì được Tề Ngôn đặc biệt dựng riêng cho cô một cái liều, cô cũng không từ chối mà đi vào trong nằm xuống, Tiểu Hỏa ngồi bên ngoài canh giữ liều cho cô ngủ.

Ngọc Thố [ Ký chủ, vì sao người lại cố tình muốn ông lão kia nhận người làm đồ đệ, hơn nữa còn không phải người làm đại đệ tử? ]
Bạch Thiên Tuyết " Bất đắc dĩ mà thôi, nghĩ mà xem một tiểu cô nương làm sao lại ở nơi này một mình mà không có sư phụ hỗ trợ, như vậy sẽ khiến người khác nghĩ ta chắc chắn có đều khác thường mà đề phòng! "
Ngọc Thố [ Người nói cũng phải, nhưng đâu nhất thiết phải đồng ý trở thành tiểu đồ đệ của ông ấy? ]
Bạch Thiên Tuyết " Bây giờ nếu ta chỉ có vài tuổi, thân thể nhỏ xíu ra ngoài mà không có chỗ dựa chắc chắn sẽ sống trong mệt mỏi, bây giờ chúng ta có ông ấy bảo vệ ra ngoài sẽ có người dám làm gì ta sao! "
Ngọc Thố [ Em sẽ không hỏi gì nữa đâu, đều mà người làm chắc chắn đã có dự định trước cả rồi! ] Ký chủ nhà ta là một người suy tính đến đáng sợ!
Hôm sau trời chưa sáng cô đã rời khỏi liều đến một con suối tắm rửa, Tiểu Hỏa cũng không tiện đến gần nên chỉ đứng từ xa trông chừng không để bất cứ một ai đến gần, Bạch Hổ ra khỏi không gian giúp cô tắm rửa phía sau lưng.

Cô rời khỏi con suối lên trên bờ thay một bộ y phục khác, mái tóc cô thả dài ướt sũng tuy đã được Bạch Hổ lấy khăn lau khô một ít nhưng vẫn chưa thể nào cột lên được, cô nhìn trời cũng đã sáng nên nhanh chóng trở về nhưng đã thấy Tề Ngôn đang chuẩn bị nấu ăn.

Tề Ngôn nhìn thấy cô từ phía xa gấp rút chạy về đến mái tóc ướt còn lau khô xoã tùy theo bước chân cô mà đung đưa.

Bạch Thiên Tuyết " Đại sư huynh sao lại dậy sớm thế? "
Tề Ngôn " Ta phải dậy sớm chuẩn bị thức ăn sáng cho hai người! "
Bạch Thiên Tuyết " Chuyện đó huynh cứ để cho ta cũng được, không cần phải tự mình làm đâu! "
Tề Ngôn " Không sao ta làm những chuyện này quen rồi, muội là tiểu cô nương nên ngủ nhiều một chút mới có thể lớn được! "
Bạch Thiên Tuyết " Như vậy thật sao? "
Tề Ngôn " Ừm, nào lại đây ta lau khô tóc cho muội! "
Bạch Thiên Tuyết " Nhưng còn bữa sáng thì sao? "

Tề Ngôn " Không sao trời còn chưa sáng hẳn sư phụ chưa dậy đâu, hơn nữa ta cũng đã nấu rồi, chỉ cần chờ chín là được! "
Cô cũng nhanh chân chạy đến ngồi xuống bên cạnh, Tề Ngôn lấy từ trong tay áo ra một cái khăn rồi từ từ chậm rãi lâu tóc cho cô.

Bạch Thiên Tuyết " Đại sư huynh thật giỏi vậy mà thật sự biết lau khô tóc, đôi khi muội còn không biết nên cứ để gió thổi tự khô a~! "
Tề Ngôn " Đây là lần đầu ta giúp người khác lau tóc, ta còn nghĩ sẽ làm tiểu sư muội chịu đau, nếu không chê từ bây giờ ta giúp muội lau tóc! "
Bạch Thiên Tuyết " Nếu vậy thì tốt quá rồi, sau này ta sẽ giúp huynh chuẩn bị bữa ăn cho sư phụ a~! "
Lau khô tóc cho cô xong Tề Ngôn còn tỉ mỉ cột tóc lên cho cô, cô thì chỉ việc ngồi một chỗ còn lại đều là một tay Tề Ngôn làm.

Tề Ngôn " Tóc cột xong rồi, muội nhìn xem hài lòng không? "
Tề Ngôn chu đáo lấy ra một cái gương vừa tay đưa cho cô nhìn xem chính mình, cô nhìn trong gương tóc cô được cột hai bên, cô đứng lên quay người lại mỉm cười vui vẻ.

Bạch Thiên Tuyết " Ta rất thích, cảm ơn đại sư huynh! "
Tề Ngôn nhìn cô cười vui vẻ mà ngây người một lúc lại đỏ mặt quay đi.

Tề Ngôn " Tiểu sư muội thích thì tốt rồi, ta đi xem thức ăn chín chưa, muội ngồi đây chơi đi, một lúc nữa sẽ có bữa sáng! "
Không đợi cô trả lời Tề Ngôn đã nhanh chân chạy đi mất, cô ngồi xuống hòn đá mặt bằng bất chéo chân.

Bạch Thiên Tuyết " Tên nhóc này làm sao thế? Ta đã làm gì đâu? "
Ngọc Thố [ Ký chủ không cần phải làm gì đâu, chỉ cần nhìn thấy người cười cũng đủ làm người khác mê mẩn người rồi! ]
Bạch Thiên Tuyết " Ta nào có cái nhan sắc cỡ vậy đâu, khuôn mặt ta tròn như này, làn da trắng một chút, còn lại có gì đẹp nữa đâu! "
Ngọc Thố [!.

] Ký chủ nhà ta là một người sống khiêm tốn một chút, cũng không biết đánh giá cái nào mới được gọi là đẹp nữa!.

Bình Luận (0)
Comment