Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 70

Tình cảnh hiện thời trở nên vô cùng vi diệu, bên dưới đất trống là hai con ma thú đang không ngừng vật lộn sống mái với nhau, hoàn toàn vô tư không hề nghĩ gì đến nguy hiểm đang rình rập bên cạnh. Mà phía xa xa trên một góc đồi núi bên phải, ẩn nấp hơn ba mươi tên dong binh như hổ đói rình mồi. Trong khi đó, trên một tán cây cao ở cách trận chiến của hai con ma thú không quá một trăm trượng là một đôi nam nữ đang ngồi bình thản nhìn lấy mọi chuyện.

Hiện tại ai là chim sẻ, ai là bọ ngựa thì không biết chừng. Thế nhưng con tê tê ở phía bên dưới đã sắp không chịu nổi rồi. Nói với sức phòng ngự, quả thật lớp vảy trên người của con tê tê chẳng khác nào là kim thiết, vô cùng khó phá. Nhưng mà, con thằn lằn này lại cực kỳ gian xảo, nó không có trực tiếp công kích lên lớp vảy của con tê tê, mà giở đủ mọi thủ đoạn để khiến cho con tê tê này nổi giận, từ bỏ phòng ngự mà tiến hành cùng nó công kích.

Mặc dù cái đuôi cứng của con tê tê cũng có lực sát thương rất mạnh, thế nhưng dùng sở đoạn của mình để đi đối phó với sở trường của người khác, đây là một việc hết sức sai lầm. Luận về mặt công kích, con tê tê tuyệt đối không thể nào là đối thủ của con thằn lằn. Mà có vẻ như, con tê tê này cũng chỉ là một con ma thú vừa mới trưởng thành, cho nên tính tình của nó hết sức là nóng vội.

Trận chiến chỉ kéo dài chừng nửa canh giờ, rốt cuộc con tê tê cũng bị đánh cho gục xuống, toàn thân xương cốt của nó hầu như là đã bị đánh gãy, không có một chỗ còn nguyên vẹn. Mặc dù toàn thân trên dưới của con thằn lằn cũng lưu lại rất nhiều vết thương, nhưng có vẻ như nó chẳng hề bận tâm một chút nào. Đối với nó mà nói, kiếm được một bữa ăn ngon mới là việc quan trọng, thịt của con tê tê này là một thứ mỹ vị mà nó cực kỳ ưa thích. Nó bắt đầu đem lớp thịt dưới bụng của con tê tê moi ra, chuẩn bị nhấm nháp lấy bữa thịt thịnh soạn mà nó vất vả săn được.

Thế nhưng, khi nó vừa cúi đầu xuống cắn xe một miếng thịt lớn trên đó nuốt vào, thì bốn phía xung quanh đột nhiên xông ra một đám tu sĩ, khí thế hung hung mà lao tới, hoàn toàn phá vỡ mất bữa tiệc ngon của nó. Nhìn một lũ sinh vật yếu kém đang hướng về phía mình công kích, con thằn lằn khổng lồ không khỏi tức giận gầm lên một tiếng.

“Grào!”

Đối với nó mà nói, đám sinh vật nhỏ bé này hoàn toàn không có một chút tính uy hiếp nào. Thế nhưng những kẻ này đã phá đám việc thưởng thức bữa ăn ngon của nó, cho nên nó đã bắt đầu cuồng nộ. Một cái móng vuốt được nó vung ra, nó muốn đem toàn bộ những kẻ phá đám này đập chết. Thế nhưng mà, lúc này đột nhiên có một cái lưới lớn từ trên trời lao tới, đem cả nó và con tê tê đã chết nằm ở trên mặt đất cũng cho thu vào, làm nó vừa kinh hãi vừa tức giận mà gầm lên.

“Grào…”

Thế nhưng những kẻ xông đến chẳng hề sợ hãi một chút nào, bọn họ còn đang không ngừng hưng phấn mà hô lên.

“Ma Pháp Sư, mau xông lên, đem ma pháp công kích về phía nó. Mục sư, nhanh dùng kỹ năng để trói buộc nó lại, đừng cho nó động đậy! Thợ Săn đâu, đem cung tên bắn tới, nhắm ngay mắt nó mà bắn!” Một gã Kiếm Sĩ đững ở trên cao hướng những người xung quanh mà ra lệnh một cách dõng dạc, rõ ràng.

Hắn chính là thủ lĩnh của đám người này, có tên là Lục Lâm, là một trong hai mươi tên cao thủ Thiên Giai của Dục Hỏa dong binh đoàn. Lần này, hắn đi theo mấy vị đoàn phó tạo phản, nhân cơ hội Lương Vĩnh Khang đột nhiên mất tích, lại đem con Kim Sí Hổ kia lừa dẫn vào trong đầm lầy, đánh cho nó một trận trọng thương. Sau đó còn thanh trừ một nhóm người trung thành với Lương Vĩnh Khang. Đặc biệt là nữ Tinh Linh Ái Lệ Na, nàng ta không chỉ là người nắm giữ thực lực cực kỳ cường đại, mà còn tuyệt đối trung thành với Lương Vĩnh Khang. Cho nên, bọn họ đã nhân lúc nàng sơ ý không có đề phòng, mà đem thuốc mê đánh vào trong thức ăn của nàng, sau đó lại còn tiến hành vây công nàng. Mặc dù đã đem nàng đánh đến trọng thương, thế nhưng mấy vị đoàn phó vậy mà để cho nàng chạy thoát. Thế là bọn họ phải tự mình dẫn lấy một đội ngũ, tiến hành truy sát nàng.

Mặc dù vẫn còn chưa tìm ra được tung tích của nàng, thế nhưng khi phát hiện ra hai con ma thú Thiên Giai đang vật lộn với nhau, Lục Lâm không nhịn được mà cho mọi người ẩn nấp, chờ đợi thời cơ đem hai con ma thú này đánh giết. Quả nhiên thời vận của bọn hắn không tệ, hai con ma thú vậy mà đánh đến ta sống ngươi chết. Sau khi một con ma thú bị đánh chết, con còn lại không những không có rời đi, mà con đem con ma thú kia làm thành thức ăn. Nhìn thấy nó không có một chút đề phòng nào, hắn đương nhiên là hưng phấn đến tột đỉnh, lập tức cho người xông ra, đem lưới ma pháp ném xuống, muốn đem một mẻ hốt gọn.

Nhìn thấy con ma thú không ngừng giãy giụa, nhưng mãi vẫn không có cách nào giãy thoát ra khỏi lưới ma pháp, cả đám đều vô cùng hưng phấn, công kích càng thêm cuồng nhiệt. Mà Lục Lâm lúc này hai mắt đã cười đến híp lại, trong miệng vẫn liên tục gào thét chỉ huy: “Nhanh tay lên, nhanh tay lên! Mọi người cố gắng ra thêm chút sức nữa, sau khi đem con thằn lằn này đánh giết, mỗi người ai cũng sẽ có phần. Người nào ra sức càng nhiều, phần thưởng càng lớn!”

Một đám người đang kiệt lực mà đánh giết, nghe được lời này càng thêm hưng phấn ra sức. Liên tục đánh suốt một canh giờ, rốt cuộc con thằn lằn này cũng ngừng giãy dụa, cả người nằm rạp xuống đất, không có một chút kháng cự nào. Nhìn thấy thân hình khổng lồ của con thằn lằn nằm im ỉm dưới đất, rốt cuộc bọn họ cũng ngừng tay lại, bắt đầu mà thở hổn hển.

Mà lúc này, Lục Lâm cũng đi tới, dẫn theo mấy tên Chiến Sĩ và Kiếm Sĩ cẩn thận đến gần lưới ma pháp. Nhìn thấy con thằn lăn đã thật sự tắt thở, Lục Lâm mới hướng mấy người ở bên cạnh, ra lệnh cho bọn hắn đem lưới ma pháp thu lại. Sau khi lưới ma pháp được thu vào, Lục Lâm lại cẩn thận đi đến gần quan sát một lúc, sau khi đã xác định chắc chắn con thằn lằn này không còn hơi thở nữa, hắn mới tiến đến gần chỗ đầu của nó, chuẩn bị đem ma hạch từ bên trong moi ra.

Thế nhưng đúng vào lúc này, hai con mắt của con thằn lằn đột nhiên mở ra, khóe miệng cũng nhếch lên một tiếng gầm khẽ. Trong lòng Lục Lâm lập tức run lên, hắn cất giọng mà hô to: “Mọi người, chạy nhanh!”

Nhưng mà, lời của hắn vừa nói ra khỏi miệng, cả thân hình đã bị một cái vuốt của con thằn lằn đánh bay. Nhìn thấy một màn này, cả một đám thành viên dong bị đều bị dọa cho sắp chảy nước tiểu. Mà hai người Trần Vũ, Ái Lệ Na nấp ở trên cây, cũng trợn trừng mặt nhìn nó.

“Con thằn lằn này, thật sự là quá gian xảo a?”

Không đợi cho mọi người kịp phản ứng lại, thân hình khổng lồ của con thằn lằn đột ngột đứng lên, đem một cái móng vuốt đập về phía mấy tên Chiến Sĩ và Kiếm Sĩ đứng ở gần đó. Ngay lập tức, một mảnh máu thịt be bét vung lên, mấy tên dong binh này liền bị đánh giết ngay tại chỗ. Mà vừa mới bị nó đánh bay ra ngoài, Lục Lâm lúc này cũng phun ra mấy ngụm máu tươi, hướng về phía những người còn lại hô lên: “Mau… mau tản hết ra!”

Lục Lâm biết rất rõ thực lực của con thằn lằn này, một kích vừa rồi của nó thiếu chút nữa là đem toàn bộ xương cốt trên người của hắn đánh vỡ rồi. May là hắn có hộ giáp phòng thân cho nên mới không bị một trảo của nó giết ngay tại chỗ. Thế nhưng những người còn lại, không có lưới ma pháp thu giữ, đừng nói là đánh giết nó, chỉ sợ không cẩn thận một chút liền bị nó đồ sát sạch không còn một móng.

Nhìn thấy cả một đám người vừa mới khí thế như cầu vòng, ra sức đem con thằn lằn này đánh giết, còn nghĩ đến việc chia nhau phần thưởng đây? Vậy mà lúc này, đột nhiên bị nó phản kích, đem đánh đuổi như là chó nhà có tang. Lục Lâm trong miệng hận hận, nghiến chặt lấy hàm răng. Nhưng mà hắn cũng không dám cậy mạnh, lúc này chỉ có thể chạy trốn mà thôi.

Nhìn thấy một màn này, Trần Vũ và Ái Lệ Na bốn mắt nhìn nhau, bên trong khóe mắt còn hiện lên một tia vui sướng khi cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ là, cảm nhận thấy không khí có chút khác thường, Ái Lệ Na vội vàng đem ánh mắt dời sang chỗ khác, mà Trần Vũ cũng liền ho khan lên một tiếng: “Khụ khụ, Lệ Na cô nương, ta nghĩ chúng ta cũng nên rời đi rồi!”

Nghe hắn đột nhiên gọi lên tên mình, Ái Lệ Na hơi có chút giật mình, nàng dùng ánh mắt kinh nghi bất định mà nhìn lấy hắn, giống như là đang hỏi: “Ngươi làm sao biết được tên ta?”

Trần Vũ biết mình hơi có chút lỡ lời, hắn liền nhanh chóng sửa sai: “A, ngươi mau nhìn xem, con thằn lằn kia làm sao không có quay trở lại?”

Quả nhiên nghe thấy tiếng kinh hô này của hắn, nàng hơi có chút thất thần mà quay đầu nhìn lại. Lúc này, trên mặt đất ngoài cái xác của con tê tê và mấy tên dong binh xui xẻo bị con thằn lăn kia giết chết, thì mọi thứ chung quanh đều trở nên yên ắng đến lạ thường. Mà ở một chỗ cách xa nơi này, lại bắt đầu vang lên một hồi chấn động, trong đó có tiếng la hét của nhân loại, cũng có tiếng phẫn nộ gầm rống của con thằn lằn khi nãy. Lần này, hai người lại lần nữa đưa mắt nhìn nhau, sau đó hướng về phía dưới đất mà ánh mắt sáng rực lên.

Cái gì mà bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi? Đây chính là chim sẻ săn mồi, hoàng tước ở sau lưng nha!
Bình Luận (0)
Comment