Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 71

Việc nghĩa chẳng thể từ nan, Trần Vũ nhanh chóng trèo xuống đất, đem Ái Lệ Na đặt ở một bên. Ngay sau đó hắn cũng không có để hao phí thời gian, lập tức từ trong người lấy ra một con dao nhọn, nhanh chóng đem đỉnh đầu của con tê tê mổ ra, thuận lợi lấy đi viên ma hạch trong đầu của nó, rồi cất vào trong kho hàng hệ thống.

Lại nhìn lớp vảy giáp trên người của con tê tê, Trần Vũ không nhịn được mà hưng phấn lên, vừa rồi nhìn thấy sức phòng ngự kinh khủng của bộ giáp này, hắn đã nhịn không được mà than thầm không thôi. Bây giờ có cơ hội đương nhiên là hắn không thể bỏ qua cho nó rồi. Rất nhanh, lớp vảy cứng trên người của con tê tê cũng bị lột xuống, mà ngay cả thịt và xương cốt của nó hắn cũng không buông tha một thứ gì.

Dù sao thịt của con tê tê này hắn có thể đem nó biến thành thức ăn, mà xương cốt của nó thì hắn có thể đem về luyện chế thành vũ khí, mọi thứ trên người của con tê tê này nhất định là sẽ không tệ. Huống hồ, đồ đã đến tay, lẽ nào lại bỏ phí như vậy sao? Như thế thì thật là có lỗi với một người văn minh hiện đại mà thiện lương như hắn. Đúng, hắn chính là nghĩ như vậy cho nên ra tay rất là nhanh chóng dứt khoác, thậm chí đồ đạc trên người của mấy tên dong binh xui xẻo bị con thằn lằn kia giết chết, hắn cũng không có buông tha.

Ái Lệ Na ngồi ở một bên, vô cùng kinh ngạc mà nhìn lấy hắn. Nhìn động tác vừa thuần thục vừa điêu luyện của Trần Vũ, nàng có cảm tưởng như tên thiếu niên này không phải là một tay Thợ Săn trẻ tuổi, mà chính là một người vô cùng chuyên nghiệp và lão luyện, so với mấy tên Cao Cấp Thợ Săn trong đoàn đội của nàng, còn muốn điêu luyện và thuần thục hơn rất nhiều. Nếu như nàng biết, hắn chỉ vừa mới trải qua một buổi sáng thu thập thi thể của hơn ngàn con ma trùng mới đạt đến trình độ như thế này, không biết cảm tưởng của nàng sẽ như thế nào?

Sau khi kiểm tra phía trên mặt đất đã được thu dọn sạch sẽ, không còn lưu lại bất kỳ thứ gì quý giá, Trần Vũ mới vừa lòng mà phủi phủi lấy quần áo trên người mình. Khi quay đầu lại, hắn nhìn thấy Ái Lệ Na vẫn luôn một mực nhìn chăm chăm lấy hắn, trong lòng hắn không khỏi tự luyến mà nghĩ thầm: “A, không phải nàng ta đã bị vẻ đẹp thần thánh của ta chinh phục rồi đấy chứ? Nhìn xem, ánh mắt của nàng vô cùng mê luyến, nét mặt còn ửng hồng đầy thẹn thùng! Rõ ràng là bị vẻ đẹp trai của ta mê hoặc rồi! Ài, đẹp trai cũng là một cái tội nha!”

Trần Vũ nghĩ nghĩ như vậy, cho nên mới tiến tới trước mặt của nàng ho khan một tiếng: “Khụ khụ, mỹ nữ xinh đẹp! Mặc dù ta biết mình rất đẹp trai, nhưng mà nơi này hiện tại không thể ở lâu, chúng ta mau mau rời khỏi đây trước đi!”

Sau một lúc thất thần, nàng hơi giật mình mà thu hồi lại ánh mắt, trong con ngươi màu xanh u lam hiện lên một vẻ khó tin mà nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy mình rất đẹp trai sao?”

Trần Vũ làm ra vẻ rất tự tin vỗ vỗ ngực, nói: “Đương nhiên rồi, ở trên đời này còn có ai có thể so với ta đẹp trai hơn được sao? Ta chính là đại đại soái ca, đại đại mỹ nam nhân, ngươi hiểu được chứ?”

Nhìn bộ dáng làm màu của hắn nàng cảm thấy rất là thú vị. Từ trước đến giờ, nàng chưa từng thấy ai lại tự luyến đến như vậy? Huống hồ, có tên nam nhân nào lại tự tin khoe mình là đẹp trai bao giờ? Ở cái thế giới này, mọi thứ đều dựa trên thực lực để nói chuyện, cho nên một đám nam nhân đứng ở trước mặt nàng, không phải khoe khoang mình có thực lực cường đại, cũng là khoe mình thế lực mà hắn nắm giữ. Nói tóm lại, bọn họ không có một tên nào ngu ngốc mà đem sắc đẹp ra khoe khoang ở trước mặt nàng cả, bởi vì dù cho là nữ nhân xinh đẹp nhất, ở trước mặt của nàng cũng còn thấy ảm đạm thất sắc, huống chi là nam nhân.

Bị nàng dùng ánh mắt như là nhìn tên ngốc nhìn đến, Trần Vũ cảm thấy mặt mo đỏ ứng, thoáng chốc liền thu lại cái bộ dáng tự cho là của hắn. Trong lòng mặc dù hơi có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn một bộ khinh thường mà nhìn lấy nàng: “Hừ, thật sự là không có một chút thẩm mỹ!”

Hắn nói xong, cũng không đợi cho nàng kịp phản ứng, liền đem nàng bế xốc lên, sau đó lại bắt nàng nằm ở trên lưng hắn, để cho hắn cõng đi. Lúc trước bị hôn mê, cho nên nàng cũng không cảm thấy cái gì, nhưng hiện thời đang lúc tỉnh táo, nhìn thấy hành động của hắn thân mật như vậy, mặt nàng liền đỏ ửng lên. Thế nhưng lúc này dược tính trong người vẫn còn chưa có triệt để giải trừ, mà linh lực cũng bị tiêu hao không còn một móng, nàng muốn phản kháng cũng không thể phản kháng được. Huống hồ, hành động của hắn lại rất có chừng mực, mặc dù miệng lưỡi của hắn hơi có chút tiện, nhưng dù sao vẫn không có vượt qua giới hạn của nàng. Cho nên nàng chỉ có thể cắn răng mà áp sát lên người hắn, để cho hắn tùy tiện mà cõng nàng rời đi.

Nhưng nàng làm sao mà biết được, lúc này trong đầu Trần Vũ đang bay lên một mảnh mây xanh, hưng phấn mà không ngừng reo hò trong lòng: “Trời ạ, sao lại vừa ấm mà vừa mềm đến như vậy? Cảm xúc quả thật là không tệ chút nào! Chậc chậc, đây đúng là cực phẩm trong cực phẩm nha! Hừ, vừa rồi nàng dám xem thường độ đẹp trai của ta sao? Thật sự là đáng đánh đòn, chờ có cơ hội ta nhất định sẽ đánh nát cái mông của nàng, để cho nàng biết, nam nhân là tuyệt đối không thể chọc được!”

Trong lúc Trần Vũ còn đang một mảnh lân lần trong lòng, thì lúc này ở một chỗ cách nơi này chừng mấy chục dặm, đám người Lục Lâm sau khi bị con thằn lằn kia tính kế, lại lần nữa tụ họp vào chung một chỗ. Sau đó lại có thêm một đám thành viên khác chạy đến. Người dẫn đội lần này là Lục Lôi, em trai cùng cha khác mẹ của Lục Lâm. Khi hai đội người tụ lại chung một chỗ, cũng là lúc con thằn lằn kia đang hung hăng đem mấy người trong dong binh đoàn truy kích. Lúc này, vết thường trên người nó chồng chất lên nhanh, tiếng rống giận và động tác đã trở nên chậm chạp hơn trước rất nhiều. Thế nhưng vì đề phòng còn thằn lằn này lại dùng mưu kế ám toán bọn hắn, cho nên đám người Lục Lâm và Lục Lôi cũng không dám công kích gần, chỉ tản mát ra xung quanh, đem con thằn lằn này tiêu hao dần dần.

Thể lực của con thằn lằn này quả thật là hết sức kinh người, một đám thành viên gần trăm người của hai anh em Lục Lâm, Lục Lôi đánh nó suốt tới tận trời tối mịt mà vẫn không có cách nào giết chết được nó. Lục Lôi thấy con thằn lằn này ngoan cố như vậy, liền nổi giận quát lên một tiếng: “Anh em, mau theo ta xông lên!”

Hắn nói xong, liền dẫn theo một đám Chiến Sĩ mà xông đến. Hắn cũng là một tên Kiếm Sĩ, thực lực không hề thua kém Lục Lâm một chút nào. Nhìn thấy em trai liều mạng xông đến, Lục Lâm có chút kinh hãi, vội vàng hô lên: “Lôi đệ, ngươi chớ có lỗ mãng, cẩn thận bị trúng kế!”

Thế nhưng Lục Lôi không thèm để ý một chút nào, thân hình của hắn từ trên cao nhảy xuống, nhắm thẳng vào chỗ vết thương trên lưng của con thằn lằn mà cấm xuống một nhát. Lần này con thằn lằn hoàn toàn không có kịp phòng bị, thanh kiếm xuyên thẳng vào phần lưng của nó, làm cho máu tươi bắn lên bốn phía.

Bị đánh đau, con thằn lằn liền tức giận mà rống lên một tiếng, sau đó vung đuôi hướng về phía Lục Lôi ở trên lưng mà đập tới. Lục Lôi làm sao dễ dàng mà để nó đánh trúng như vậy, hắn nhanh chóng chuyển ngươi, hướng sang một bên mà tránh né. Lúc này Lục Lâm cũng rất sốt ruột, hắn vừa thả người nhảy xuống vừa hô to: “Lôi đệ, để ta tới giúp đệ!”

Mà đám thành viên dong binh còn lại thấy hai vị thủ lĩnh của mình đã xông lên phía trước, nào dám chần chừ lui về phía sau, cũng bắt đầu nhanh chóng mà xông lên.

Lần này con thằn lằn đã có chút phòng bị, vừa thấy có người hướng trên lưng nó nhảy xuống, nó liền xoay người lại mà há mồm ra rồng to, muốn đem đám sinh vật nhỏ bé này nuốt chửng. Thế nhưng, khi nó vừa xoay người đi, Lục Lôi lại lần nữa lao lên, đem những vết thương trên người nó liên tục rạch phá. Con thằn lăn tức giận đến rống to, thân hình lập tức xoay ngược lại, muốn đem thứ sinh vật nhỏ bé trên lưng kia đập chết. Thế nhưng khi nó vừa xoay lưng lại, thì Lục Lâm cũng nhân đó mà rơi xuống, đem thanh kiếm trên tay cấm phập vào trong người của con thằn lăn.

“Ngao…”

Liên tục bị thương làm cho con thằn lằn vừa tức giận vừa sợ hãi mà kêu loạn lên. Vết thương trên người của nó hiện tại đã nhuộm đầy máu tươi, mặt đất chung quanh cũng vi thế mà bị nhuộm lên một màu đỏ thẫm. Con thằn lăn biết mình khó tránh khỏi cái chết, cho nên nó càng thêm cuồng bạo, càng thêm điên cuồng. Nhưng mà, đám người Lục Lâm, Lục Lôi làm sao để cho nó dễ dàng công kích bọn họ như vậy. Ở đây có hơn sáu mươi người, mỗi người thay phiên đem nó hấp dẫn cừu hận, lại chạy vòng vòng xung quanh, làm cho nó xông loạn khắp nơi mà vẫn không thể giết được bất cứ người nào. Cuối cùng, nó bi ai rống to một tiếng, cả người vô lực mà đổ ầm xuống đất.

Nhìn thấy như vậy, hai anh em nhà họ Lục liền tranh thủ thời gian đem đầu của nó mở ra, sau khi moi ra được viên ma hạch từ bên trong, bọn họ mới thật sự là thở ra một hơi. Con thằn lằn này, quả thực là khó đối phó. Ngồi thở phì phò một hồi, Lục Lâm lại nhìn về phía Lục Lôi nói: “Lôi đệ, hiện thời đệ và người của đệ lưu lại ở đây xử lý con thằn lằn này đi! Ta đem theo người của ta quay trở lại xử lý con tê tê kia! Đệ thấy thế nào?”

Lục Lôi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi lúc này của Lục Lâm, hắn liền lắc đầu nói: “Anh và người của anh cứ ở lại đây xử lý con thằn lằn này đi, để em dẫn người của em đi xử lý con tê tê kia!”

Lục Lôi nói xong cũng không có để cho Lục Lâm gật đầu đồng ý, mà hắn đã tự ý đem người của mình rời đi rồi. Lục Lâm nhìn lấy em trai của mình một mắt, sau đó chỉ có thể âm thầm thở dài. Đứa em này, hắn vẫn không có thể quản được!

Thế nhưng, khi đoàn người của Lục Lôi đi được không bao lâu, bỗng nhiên Lục Lâm nghe thấy âm thanh gầm thét của em trai mình từ phía phương xa truyền lại. Lục Lâm hơi có chút giật mình, vội vàng mà đem người của mình chạy đến. Nhưng khi đến nơi, ngoài những vết máu lưu lại trên đất, đám người Lục Lâm hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ một mảnh thi thể của con ma thú nào. Lục Lâm dùng ánh mắt quái dị mà nhìn về phía Lục Lôi hỏi: “Nhị đệ, con tê tê kia đâu?”

Lục Lôi cũng dùng ánh mắt giận dữ mà nhìn về phía anh trai mình: “Em cũng muốn biết, xác của nó hiện tại đang nằm ở chỗ nào đây?”

Lục Lâm nhất thời cứng họng, mà đám thủ hạ dưới trướng cũng ngây ra như phỗng. Trong khi đó, thủ phạm gây ra chuyện này lại đang vô cùng thoải mái, hắn vừa đem thịt tê tê ra nướng ăn, vừa nhìn về phía Ái Lệ Na mà trêu đùa một phen, bộ dáng cực kỳ yêu thích.
Bình Luận (0)
Comment