Nguyên nhân chính là như thế, khiến cho ngũ tạng bị thuốc men cứng rắn cải tạo, dẫn đến các hạng công năng đều sẽ chịu mức tổn thương khác biệt.
Bọn chúng bài xích thuốc men cũng là lẽ đương nhiên.
"Được, không uống thuốc, hiện tại ta hỏi ngươi mấy vấn đề, hy vọng ngươi có thể trả lời ta thật rõ ràng chi tiết, làm như vậy ta mới có thể trợ giúp ngươi, và đám bọn họ nữa!" Trần Khánh nói.
Không uống thuốc sao?
Tỳ thổ do dự hai giây mới mở miệng nói: "Vậy ngươi hỏi đi, ta sẽ nói cho ngươi tất cả những điều ta biết."
Không thể không nói, dù ngũ tạng xảy ra vấn đề, nhưng tâm tư của bọn chúng vẫn đơn thuần như trước.
"Ngươi bắt đầu phát hiện bản thân công tác có chút lực bất tòng tâm là từ khi nào?" Trần Khánh hỏi.
"Đã lâu rồi, chừng ba bốn năm gì đó, nhưng nguyên nhân không phải ở ta, mà tất cả mọi người đều xảy ra vấn đề." Tỳ thổ nói.
"Vậy sao? Ngươi mau nói xem." Trần Khánh nói.
"Đoạn thời gian ấy, tất cả mọi người đều trở nên không đúng. Ta còn tốt, nhưng đứa bị tác động nghiêm trọng nhất chính là tâm hoả. Theo như ta suy đoán, sở dĩ đám phế kim còn có thận thủy, can mộc, xảy ra vấn đề, là bởi vì cảm xúc của hắn có chút khác thường, một hồi khóc lớn, một hồi cười to, có đôi khi nhìn thấy cái gì đó, lại trở nên đặc biệt sợ hãi. Ở thời điểm, ba đứa tâm hoả xử lý những loại cảm xúc này, chúng nó đều bị tổn thương theo trình độ khác biệt. Ta vốn không có việc gì, nhưng sau khi ba bọn họ gặp chuyện không may, ta cũng xui xẻo theo." Tỳ thổ nói.
Trần Khánh nghe là hiểu. Nói cách khác, khoảng ba bốn năm trước, Trương Thư An đã bắt đầu gặp phải tình trạng cảm xúc thay đổi quá nhanh. Và nguồn gốc căn bệnh cũng bắt đầu phát sinh trong khoảng thời gian này.
"Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cảm xúc của hắn trở nên tồi tệ như thế? Ngươi có biết chuyện này hay không?" Trần Khánh hỏi.
"Hình như là bởi vì ba mẹ hắn. Trước kia, ở thời điểm can mộc còn mạnh khỏe, nó từng nói với chúng ta rằng, ba mẹ hắn thường xuyên ở nhà cãi nhau, ồn ào xong còn quay ra đánh hắn." Tỳ thổ nói.
Trần Khánh nghe vậy, lập tức nhíu mày.
"Nhưng theo bình thường khi những chuyện như vậy xảy ra, hắn cũng chỉ có thể ủy khuất khóc lớn, cùng với sợ hãi ba mẹ hắn mới đúng, vì sao tâm hoả lại chịu ảnh hưởng?" Trần Khánh hỏi.
Phải biết rằng, ưu sầu thương phế, sợ hãi thương thận, chỉ có vui sướng mới thương tâm.
Đương nhiên, chỉ khi những loại cảm xúc này phát triển đến mức cực đoan mới có thể làm tổn thương đến ngũ tạng, thất tình lục dục bình thường sẽ không có vấn đề gì.
"Bởi vì ba mẹ hắn thường xuyên mắng hắn, nói hắn mỗi ngày chỉ biết làm loạn lên, không hiểu chuyện, luôn chọc cho bọn họ tức giận. Sau mỗi lần như vậy, hắn sẽ bắt đầu nghĩ lại những chuyện đã qua, rồi ngẩn người. Hắn nghĩ quá nhiều, khiến cho cả ta còn có chút không chịu nổi, làm quá trình tiêu hóa đồ ăn của ta không trôi chảy, biến thành hắn không muốn ăn cơm. Sau đó, để bản thân không bị mắng, hắn bắt đầu liều mạng ăn, ăn không vào cũng cứ ăn, trong lòng chỉ hy vọng chuyện mà hắn làm sẽ giúp ba mẹ hắn vui vẻ hơn. Nhưng hắn lại không biết, ta không có tiêu hóa được những thứ mà hắn ăn vào."
"Kết quả tạo thành chính là không tiêu trướng khí. Để giải quyết vấn đề này, tâm hoả không thể không điều tiết làm cho nhiệt độ cơ thể của hắn tăng cao, sau đó hắn bị ba mẹ đưa đi coi bác sĩ. Đương nhiên là tình huống này xảy ra lại khiến hắn tiếp tục bị chửi mắng một trận. Sau đó, tự hắn lại bắt đầu suy nghĩ biện pháp, chuyển thành cười ngây ngô. Hắn cảm thấy chỉ cần mình có thể làm cho ba mẹ vui vẻ, là bản thân sẽ không bị ai mắng mỏ nữa, kể cả trong lòng không vui, cũng cố ép bản thân phải mỉm cười. Làm như thế không phải sẽ có hại cho trái tim hay sao?" Tỳ thổ luôn ôm trong lòng một vốc nước mắt chua xót, rốt cục cũng có nơi để trải lòng.
Cái quái gì vậy chứ...
Trần Khánh nghe xong những lời tỳ thổ nói, trong lòng lập tức có chút khó chịu.
Đến tột cùng là áp lực như thế nào, mới ép một đứa trẻ trở thành như vậy?
"Nói cách khác, từ sau thời gian ấy, hắn bắt đầu trở nên vui giận bất thường?" Trần Khánh hỏi.
"Lúc ban đầu còn tàm tạm, nhưng về sau này, là ba mẹ hắn cảm thấy hắn càng ngày càng không nghe lời, mới đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra. Tiếp đó, hắn bắt đầu uống những loại thuốc kia. Haizz… vốn dĩ tâm hoả còn không có nghiêm trọng như hiện tại, chính vì những loại thuốc sau này mới khiến tính tình của nó đại biến." Tỳ thổ nói đến những loại thuốc kia, quả thực là căm thù đến tận xương tuỷ.
Không có gì quá lạ lùng cả!
Gần như tất cả các loại thuốc tây, đều sẽ làm tổn thương đến thận.
Nhiều năm qua, những loại tập san y dược của Hoa Hạ có đề cập tới nguyên nhân làm thận bị tổn hại trong những ca bệnh, cũng chứng thực điểm này.
Theo số liệu báo cáo trong giai đoạn từ 1994-2007 cho thấy, thuốc tây chiếm tới 98.69% nguyên nhân. Trong đó ba loại thuốc gây tác dụng phụ hàng đầu là thuốc lợi tiểu và khử nước (42.52%), thuốc chống nhiễm trùng (34.42%), thuốc giảm đau hạ sốt (9.14%), trong khi thuốc Đông y chỉ chiếm 1.31%.
Hai năm sau, theo số liệu báo cáo trong giai đoạn từ 2009-2014 cho thấy, thuốc tây vẫn chiếm tỷ trọng cực cao, tới 90. 42% nguyên nhân, nhưng ba loại thuốc gây tác dụng phụ hàng đầu đã có thay đổi, lần lượt là: thuốc chống nhiễm trùng (44.11%), thuốc thần kinh trung ương (8.38%), thuốc điều trị ung thư (8.38%), trong khi thuốc Đông y / trung thành dược chiếm chừng 9. 58%.
Vì sao hàng năm trong nước, những người bệnh mắc chứng Alzheimer, cũng chính là chứng đần độn tuổi già lại trở nên càng ngày càng nhiều?
Vấn đề ở đây không phải do đầu óc của bọn họ, cũng không phải tật bệnh hệ thần kinh, lại càng không phải do bộ gen người.
Vấn đề ở đây chính là vứt bỏ thói quen sinh hoạt cùng với thiên nhiên đã khiến ngũ tạng trong cơ thể chúng ta bị tổn thương.
Trong mấy chục năm gần đây, Hoa Hạ đã tiêu hao hơn mười mấy vạn tấn chất kháng sinh, chiếm cứ một nửa số lượng của toàn cầu.
Chất kháng sinh mang đến tổn thương cho thân thể của chúng ta, mới là tác hại chân chính không thể đảo ngược được!
Trong trường hợp thận bị tổn thương quá nghiêm trọng sẽ sẽ xuất hiện loại tình huống gì?
Dễ quên, tinh thần không tập trung, não héo rút.
Và người bệnh mắc chứng đần độn tuổi già sẽ xuất hiện loại bệnh trạng như thế nào?
Không phải là trí nhớ hạ thấp, gặp chướng ngại về nhận thức, gặp chướng ngại về công năng ngôn ngữ, não bộ thoái hóa, vân vân... hay sao?