Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 122 - Chương 122 - Ngũ Tạng Hỗn Loạn!

Chương 122 - Ngũ Tạng Hỗn Loạn!
Chương 122 - Ngũ Tạng Hỗn Loạn!

Đương nhiên, tuy hai loại này khá tương tự, nhưng bệnh trạng lại hoàn toàn khác biệt.

Người mắc hội chứng sợ xã hội có thể tự chủ khống chế được hành vi của chính mình, mà người mắc chứng sợ không gian kín, lại không thể điều khiển được một loại hành vi nào đó của bản thân.

Và rất có khả năng, những người mắc phải căn bệnh này đều có vấn đề ở trái tim.

Giống như Phiền Chí Siêu lúc trước.

Tuy một người mắc chứng sợ không gian kín, còn một người mắc chứng u buồn, nhưng bệnh trạng của bọn họ lại có điểm tương tự.

Chỉ khác ở một chỗ, tuy nguồn gốc chứng u buồn của Phiền Chí Siêu bắt nguồn tại tâm phế, nhưng cảm xúc tiêu cực nảy sinh trong lòng ông ấy, chỉ vừa vặn làm cho trái tim mệt mỏi, mà không tạo thành thương tổn mang tính thực chất cho công năng của trái tim.

Chứng sợ không gian kín lại khác, đây thật sự là tinh thần hoạt động quá độ dẫn tới bị thương, thậm chí về cơ bản, nó còn phá hủy công năng chỉ huy của trái tim.

Một khi công năng chỉ huy của trái tim mất tác dụng, rất có khả năng sẽ làm cho phế không giấu phách, can không giấu hồn, tỳ không giấu ý, thận không giấu chí.

Nói như vậy cũng đủ hiểu, sau khi xảy ra loại tình trạng này, con người sẽ biến thành đặc biệt kỳ quái.

Và y học hiện đại gọi loại tình huống này là bệnh tâm thần.

"Quá trống rỗng, máu, ta muốn máu!"

"Đừng gào lên nữa, không có máu đâu, ta đã nói với ngươi vài lần rồi, vì sao ngươi vẫn một mực cằn nhằn lẩm bẩm như thế? Khiến người khác rất phiền, ngươi có biết hay không?"

"Ta nói thì đã làm sao? Không thể nói ư? Chúng ta trở nên không bình thường như thế này, còn không phải toàn bộ đều tại ngươi hay sao?"

"Hoắc! ? Ta ư? Chuyện này thì liên quan gì tới ta? Cơ thể này nhồi nhét vào bao nhiêu thứ như vậy, chẳng lẽ ta có thể quyết định được ư? Phế kim, có phải tâm hoả vẫn một mực không nổi giận, khiến cho ngươi bắt đầu giễu võ dương oai hay không?"

"A, ngay cả bản thân nó, nó còn không quản lý được, dựa vào cái gì mà quản lý ta?"

"Ngươi lặp lại lần nữa thử coi?"

"Ha ha, tâm hoả, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện rồi, nhanh lên điều một chút tinh huyết cho thận thủy, giải khát một chút cũng được nha!"

"Tỳ thổ, ngươi đang dạy ta cách làm việc hả?"

"Ách... Được rồi, vậy ngươi tự mình xử lý đi, nhưng nói gì thì nói cũng phải hỗ trợ một chút nha, bằng không chúng ta cũng không thể công tác bình thường được."

"Dựa vào cái gì mà chuyện gì cũng phải do ta xử lý? Sản sinh khí huyết muốn ta hỗ trợ, hoá sinh tinh huyết muốn ta điều tiết khống chế, vận khí chuyển huyết muốn ta phụ trợ, ngay cả loại chuyện tái tạo sinh huyết này cũng muốn ta đến quan tâm? Dựa vào cái gì? Bởi vì ta là tâm hoả hay sao?"

"Tâm hoả, xin ngươi bớt giận, chúng ta cũng..."

"Nguôi giận? Nguôi giận cái gì, ta đâu có giận. Ừm… ngươi đang nói cái gì? Vừa rồi không phải ngươi muốn ta tới hỗ trợ sao... Ai da, thật có lỗi, ta nghĩ không ra, ngươi lặp lại lần nữa xem nào."

"... Tâm hoả, ngươi lại bắt đầu rồi đấy. Thận thủy, thận thủy, ngươi mau ra đây, tâm hoả nó lại phát tác, mau qua hỗ trợ."

"Nhân sinh trong thiên địa, phiêu hốt như khách đường xa... Đời người chưa tới trăm năm, lại mang theo ưu sầu nghìn tuổi... Tuổi tác khó giữ, thời gian hao mòn, năm tháng không đợi người..."

"Ngươi có thể nói câu gì đó hữu dụng một chút hay không?"

"Cứ mặc hắn đi thôi, cáp —— cáp."

"Ta..."

"..."

Trần Khánh nhất thời không biết nên nói gì.

Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến ngũ tạng trong cơ thể một người hỗn loạn như vậy.

Can mộc như một kẻ đần độn, một mực ở nơi đó nói thầm” "Ta muốn máu, ta muốn máu" .

Tỳ thổ vẫn như trước, hệt như một người thành thật đi khắp nơi làm trung gian kết nối, nhưng phế kim lại nhìn nó không vừa mắt, khiến cả hai chẳng hòa thuận với nhau.

Thận thủy càng không cần phải nói, con hàng này vẫn một mực không màng sinh tử.

Kỳ quái nhất chính là tâm hoả.

Một giây trước, nó còn đang nổi giận, nhưng một giây sau, lại lập tức nhận lỗi rồi.

Đây không giống tính cách mặc định của tâm hoả!

Ít nhất là trong suy nghĩ của Trần Khánh, hình tượng tâm hoả đã sụp đổ.

Nhưng từ trong đoạn đối thoại của chúng nó, Trần Khánh đã nhìn ra, công năng chỉ huy của tâm hoả là chân chân thật thật bị ảnh hưởng, hơn nữa ảnh hưởng này còn không nhỏ.

Thêm một điểm nữa, ở thời điểm bắt mạch Trần Khánh cũng xác định được dương trên người Trương Thư An không quá đầy đủ.

Bởi vì từ thời điểm thiếu niên này bước vào cửa, Trần Khánh đã nhìn ra loại trạng thái yếu đuối – đến không thể ra gió – của Trương Thư An, dù trình độ vọng chẩn của hắn còn khá kém cỏi.

Rõ rành rành là một thiếu niên cao to tới một mét tám mấy lại mang tới cho người ta ấn tượng đầu tiên là yếu đuối, đây là một loại dấu hiệu biểu hiện dương khí không đủ.

"Tỳ thổ, ta có thể giúp ngươi!" Trần Khánh xen mồm vào đúng lúc.

"?" Nghe được có người gọi mình, tỳ thổ lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hỏi: "Ai, là ai đang nói chuyện với ta?"

"Ta là bác sĩ." Trần Khánh tự giới thiệu.

"Bác sĩ? Không được, ta không uống thuốc, ta không muốn mấy thứ đồ chơi kia đâu!" Tỳ thổ cực kỳ kháng cự.

Trần Khánh hiểu, khẳng định là Trương Thư An từng có lịch sử uống thuốc khá lâu dài, hơn nữa bình thường đều sử dụng thuốc men loại tinh thần.

Tác dụng thường thấy của những loại thuốc men này chính là trấn tĩnh, thôi miên, chủ trị những loại bệnh tật như chứng rối loạn lo âu.

(Chứng rối loạn lo âu, hay còn gọi là hội chứng lo lắng, chướng ngại lo âu – tên Tiếng Anh là anxiety disorder – là một căn bệnh loại tinh thần có biểu hiện rõ ràng và thái quá về cảm giác lo âu và sợ hãi. Lo âu là lo lắng về những chuyện trong tương lai, còn sợ hãi là phản ứng về những sự kiện trước mắt, những cảm giác này có khả năng làm cho trái tim người bệnh đập quá nhanh, và thân thể run rẩy.)

Thoạt nhìn cứ ngỡ là những loại thuốc men ấy có hiệu quả, nhưng chỉ vẻn vẹn là thoạt nhìn mà thôi, bởi vì tác dụng phụ của nó sẽ nhanh chóng và cực kỳ rõ ràng thể hiện ra bên ngoài.

Khi uống thứ thuốc men loại tinh thần này vào, sẽ dễ rơi vào trạng thái thèm ngủ, mệt mỏi, vận động mất cân đối, bất an, tinh thần hỗn loạn... vân vân.

Nói cách khác, cùng lúc nó trị liệu chứng rối loạn lo âu cho ngươi, nó cũng đang góp phần làm cho tinh thần của ngươi rơi vào hỗn loạn.

Đây không thể nghi ngờ là một vòng tròn hoàn hảo làm cho người bệnh phải uống thuốc lâu dài!

Bình Luận (0)
Comment