Bốn Chiếc Lá Thành Quý Phong: Khánh ca, về nhà kế thừa gia nghiệp có sung sướng hay không vậy? Chỉ đáng thương cho ba người chúng tôi, thực sự là khổ bức mà. Hiện giờ bệnh viện trên Bắc Kinh, mỗi ngày đều đòi hỏi tăng ca mệt sắp thành chó đến nơi rồi.
(Khổ bức: trước kia từ này dùng để chỉ một người không vừa lòng với thực tại nhưng không thể làm gì được, còn hiện giờ chỉ là một lời nói đùa, ca thán về cuộc sống quá mức gian khổ, sầu não)
Phổ Thiên Đồng Khánh: Ta còn ổn, hai ngày trực ban một lần, một lần trực ban là nửa ngày, sớm bảy giờ muộn bảy giờ.
Gia Phụ Đại Nhân: Rưng rưng nước mắt, Khánh ca, bên phía các ngươi còn nhận người hay không?
Bốn Chiếc Lá Thành Quý Phong: (〒︿〒) Ta cũng muốn đi!
Phổ Thiên Đồng Khánh: Lương cơ bản ba nghìn năm, chữa trị được trích 20%, đảm bảo các loại chế độ, bảo hiểm xã hội... theo quy định, đến đây đi.
Vẫn Như Cơn Gió: ...
Gia Phụ Đại Nhân: ...
Bốn Chiếc Lá Thành Quý Phong: ...
Tiền lương này thực sự hơi thấp.
Tuy ngày nào bọn họ cũng phải tăng ca, nhưng tốt xấu gì lương cơ bản cũng được hơn tám ngàn, lại cộng thêm một chút trợ cấp và thành tích hiệu quả, tính toán thế nào một tháng cũng nhận được hơn một vạn.
Lại nói, điều kỳ quái nhất trong cách tính lương kia, chính là trích phần trăm chữa trị. Nói cách khác, sau khi khám xong người bệnh, ngươi sẽ nhận được khoản tiền này, nghĩa là khám không tốt cũng tương đương với làm không công, hoàn toàn khác biệt với cách thức trích phần trăm theo thuốc men trong bệnh viện của bọn họ.
Cách thức này tuyệt đối chỉ là bánh vẽ mà thôi!
Sau khi cả đám cùng nhau công khai lên án Trần Khánh là nhà tư bản vạn ác, đột nhiên cả group chat lại trở về bình tĩnh.
Trong khoảng thời gian này, Lạc Tiểu Khê có gửi tới một tin nhắn giải thích, thực hiển nhiên, cô cũng biết được tin tức kia.
Sau khi Trần Khánh đọc được tin nhắn này, hắn chỉ trả lời bằng hai chữ "Không sao", sau đó… sẽ không còn sau đó nữa.
Kỳ thực Trần Khánh cũng hiểu ý tứ của Lạc Tiểu Khê, chỉ là trước mắt, hắn không có dự định nói chuyện yêu đương.
Bản thân chỉ có một chút y thuật không ra làm sao ấy, ngay cả một người bị bại não cũng trị không hết, lấy đâu ra thời gian nói chuyện yêu đương?
Hơn nữa, dù hắn muốn nói chuyện yêu đương, cũng sẽ không đi tìm diễn viên.
Coi như hắn có thành kiến với nghề nghiệp của người ta đi!
Không thích chính là không thích!
Cốc cốc cốc~~~
"Bác sĩ Trần..." Đột nhiên có âm thanh truyền đến từ bên ngoài văn phòng bác sĩ.
Trần Khánh ngẩng đầu nhìn qua, chợt cười nói: "Vào đi, mời anh ngồi."
Lần này, Trương Hiền Lượng tới đây nhưng không có mang kính râm, gã lập tức mở miệng vui vẻ nói: "Bác sĩ Trần, lúc nãy tôi vừa qua phòng mạch nhưng không trông thấy anh, tôi đoán anh đang ở trong này."
Lại nói, từ sau lần trị liệu ngày hôm đó, Trương Hiền Lượng đã đi đến nơi này kiểm tra lại chừng hai lần, và từ căn cứ theo phản ứng của ngũ tạng, đối phương sắp sửa phục hồi lại như lúc ban đầu rồi.
Hiện giờ Trương Hiền Lượng đã xóa sạch những trang web trước kia, lại gỡ cài đặt toàn bộ APP trong điện thoại, cũng rút khỏi tất cả những hội nhóm thường lui tới trước kia.
Hơn mười ngày qua, bằng vào thuốc Đông y cùng với lực lượng ý chí muốn bức thiết thay đổi của bản thân, gã đã thành công xóa sổ một hồi ma chú, không còn một ngày luôn phải nhất tâm nhị dụng nữa.
Trần Khánh cười nói: "Nhìn dáng vẻ của anh, coi như tâm trạng không tồi nha, sắc mặt đã khôi phục lại rất nhiều, nhưng hôm nay còn chưa tới thời gian tái khám lần thứ ba, sao anh lại tới sớm hơn rồi?"
Trương Hiền Lượng cười khổ nói: "Lần này tôi đến là dẫn theo em trai cùng tới. Trương Thư An, mau tiến vào!"
Ở ngoài cửa, có một chàng trai cực kỳ cao to, chừng 1m82, chỉ là… rõ ràng vóc dáng của người này rất cao, nhưng lại mang tới cho người ta một loại cảm giác vô cùng yếu ớt, tựa như gió thổi cũng bay vậy.
"Bác sĩ Trần, rất có khả năng bệnh của em trai tôi sẽ phức tạp hơn tôi nhiều. Thằng bé sợ hãi những nơi đông người và ồn ào. Một khi nó đến những nơi chen chúc đông người như cửa hàng tổng hợp, hoặc lúc vào thang máy, nhịp hô hấp của nó cực dễ trở nên dồn dập, rồi điên cuồng đổ mồ hôi lạnh.”
“Nhưng nó cũng sợ những nơi ít người lại im lặng, bởi vậy khi về đến nhà luôn vặn volume âm nhạc trong phòng đến mức lớn nhất. Buổi tối, khi đến giờ đi ngủ, nó thường xuyên bỏ chạy vào trong phòng ba mẹ. Có đôi khi xảy ra loại tình huống nào không được như ý của nó, không hiểu vì sao nó cũng sẽ trở nên luống cuống bất an, làm càn làm bậy rồi nổi giận.”
“Ba mẹ của tôi đã dẫn thằng bé đi khám ở rất nhiều bệnh viện, nhưng không thấy chút hiệu quả nào. Bác sĩ trong bệnh viện nói, thằng bé mắc chứng sợ không gian kín, cần uống thuốc lâu dài mới có thể khống chế được. Nhưng tôi sợ thằng bé uống quá nhiều thuốc sẽ có hại cho thân thể, mới đưa nó đến chỗ anh khám xem. Anh có thể hỗ trợ xem bệnh cho em trai tôi được không?" Trương Hiền Lượng nói.
(Chứng sợ không gian kín: (tiếng Anh: Claustrophobia) là chứng rối loạn lo âu về không gian hạn chế, người bệnh có thể bị hoảng sợ trong một số tình huống nhất định như thang máy, toa xe, đường hầm, khoang máy bay...)
A?
Đây là lần đầu tiên Trần Khánh đụng tới loại bệnh này.
Quả thật có chút phức tạp.
Tuy hiện tại không phải thời gian Trần Khánh tọa chẩn, nhưng y điểm tới cửa, hắn đâu thể đuổi nó đi?
"Được, ngồi đi, để tôi bắt mạch cho cậu ấy xem sao..."
Chứng sợ không gian kín!
Đây là một loại bệnh được y học hiện đại đặt tên!
Y học hiện đại giải thích loại bệnh này như sau: người bệnh sợ hãi những nơi bị đóng kín hoặc quá chen chúc, đông người, bởi vì lo lắng ở những nơi này sẽ phát sinh những tình huống không biết. Ở thời điểm sợ hãi nghiêm trọng thậm chí sẽ xuất hiện lo âu và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Nhưng một khi rời khỏi hoàn cảnh này, sinh lý và hành vi người bệnh đều sẽ nhanh chóng khôi phục trở lại như bình thường.
Nói trắng ra phiên bản thăng cấp của hội chứng sợ xã hội.
(Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế có tên gọi khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức, được viết tắt là OCD. Đây là một bệnh lý thần kinh liên quan đến suy nghĩ và hành vi của người bệnh. Người bệnh mắc chứng OCD thường có những hành vi, suy nghĩ lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa để giảm bớt căng thẳng hay lo âu.
Hội chứng sợ xã hội: (tiếng Anh: social phobia, Social anxiety disorder) là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu được mô tả bởi đặc điểm sợ hãi quá mức trong các tình huống xã hội thông thường.)