Trên đời này chỉ có một loại bệnh!
Đó là bệnh nghèo!
Đây là lời thoại trong một bộ phim điện ảnh nào đó.
(Là phim Ta không phải Dược Thần 我不是药神, tiếng anh là Dying to survive nha)
Nhưng kỳ thật ngay từ khi trung y sinh ra, bọn họ đã khám bệnh nghèo rồi.
Nhìn khái quát những sự kiện từng xảy ra trong lịch sử, Trần Khánh chợt phát hiện, bất cứ một vị đại y giả nào trong trung y, cũng là người có đại đức.
Thật giống như người không tu y đức, thì rất khó chạm đến cấp bậc đại y.
Lúc đầu, Trần Khánh cũng không quá hiểu được điều này, mãi cho đến khi hắn sao chép được vài trăm đơn thuốc từ trong tay Triệu Ninh Quân, hắn mới hiểu được.
Cảnh giới cao nhất của một vị bác sĩ trung y chỉ đơn giản là ‘dùng thủ đoạn đơn giản nhất, chữa trị căn bệnh khó nhất’.
Rất nhiều loại phương thức tổ hợp vô cùng tinh diệu đi ra từ trong tay những đại sư đơn thuốc, lại thường là mấy vị dược vô cùng đơn giản kết hợp lại với nhau, nhưng hoàn toàn có thể đủ trị liệu các loại chứng bệnh khó chữa.
Vừa có thể chữa đúng bệnh, vừa có thể tiết kiệm tiền cho bệnh nhân!
Muốn đạt đến cảnh giới này, không chỉ cần thiên phú cực cao, còn phải cân nhắc đến các phương diện, tình huống lâm sàng của người bệnh, căn cứ vào đó, lại lục lọi trong vô số những loại thuốc Đông y, tìm ra một loại đơn thuốc thích hợp nhất cho bản thân người nọ.
Dược ít, đúng bệnh, bớt tiêu tiền.
Bởi vậy, một vị bác sĩ trung y không tu y đức, lúc xem bệnh cho người ta, dù thiếu hay thừa một vị dược liệu cũng cảm thấy chẳng có vấn đề gì quá lớn, đương nhiên sẽ vĩnh viễn không đạt đến loại cảnh giới này.
Sau khi Trần Khánh tạm biệt Dương Hữu Lâm, rốt cục hắn cũng nhận được cuốn sách cũ nát kia.
Cuốn sách này có cái tên khá là kỳ lạ.
《 Tân Giáp 》.
Nếu chỉ đọc cái tên này thôi, Trần Khánh tuyệt đối không thể hiểu được rút cuộc nó nói về cái gì.
Nhưng sau khi hắn mở nội dung bên trong ra, trên mặt lập tức nổi lên nụ cười tràn trề vui sướng.
【 Lục Quẻ Thiên Văn 】, 【 Thiên Can Lục Khí 】, 【 Lục Khí Lục Qủe 】, 【 Đả Tọa Ca 】, 【 Lữ Tổ Tiên Thiên Bách Tự Bi 】, 【 Thái Cực 】, 【 Hoàng Trung Cung 】.
(Lữ Tổ ở đây chỉ Lữ Động Tân sinh năm 796, là tổ sư đạo gia phái Đan Đỉnh, cũng là người hoàn thành hệ thống đan đạo, tự Động Tân, đạo hào Thuần Dương Tử, tự xưng là đạo nhân, là người phủ Hà Trung, Bồ Châu, Hà Đông (nay là trấn Vĩnh Nhạc, thành Nhuế, tỉnh Sơn Tây)
Hay thật, chỉ xem tên của mấy thiên văn chương này thôi, trong lòng Trần Khánh cũng có cảm giác lần này bản thân kiếm lớn rồi!
Bởi vì nội dung bên trong này không chỉ có liên quan tới ngũ vận lục khí, lại còn mang theo chân ngôn của Lữ Tổ.
Đến tột cùng là món đồ chơi này thật sự được truyền thừa từ thời cổ đại đến nay, hay là có người biên soạn, Trần Khánh cũng không thể biết được.
Nhưng căn cứ theo đạo hạnh của Dương Hữu Lâm, hắn cũng tuyệt đối tin tưởng, không một chút nghi ngờ về nội dung bên trong này, và khẳng định rằng, cuốn sách ấy hoàn toàn không phải một thứ bình thường.
(Đạo hạnh: công phu tu luyện)
Bốn bình rượu thuốc này rất đáng giá!
Trần Khánh trở lại Hán Y Đường, đã vào giờ cơm, hắn chỉ tùy tiện đối phó một chút, sau đó, tới buổi chiều bắt đầu dốc lòng nghiên cứu bản 《 Tân Giáp 》này.
Nhưng ngay khi bắt đầu đọc sách, đột nhiên cái điện thoại di động của hắn lại vang lên không ngừng.
Trần Khánh lấy điện thoại di động ra xem, là tin nhắn của đám bạn bè cùng phòng đại học với hắn trước kia.
Bốn thần y Bắc Kinh! (4)
Vẫn Như Cơn Gió: Cho các ngươi xem ấy cái này hay lắm【 hình ảnh 】, 【 hình ảnh 】, 【 hình ảnh 】.
Gia Phụ Đại Nhân: Có đúng là Âu Dương Tiểu Mật và Lạc Tiểu Khê hay không? Muội muội nhà ta siêu thích hai cô bé này, ngày nào cũng chân thành đề cử phim mà hai cô ấy đóng cho ta xem, phiền muốn chết.
Vẫn Như Cơn Gió: Ngươi xem một tấm cuối cùng đi.
Gia Phụ Đại Nhân: Moá nó, Khánh ca, tấm ảnh này có đúng hay không đó? Vì sao hắn lại đi theo dõi rồi ở cùng một chỗ với minh tinh rồi?
Bốn Chiếc Lá Thành Quý Phong: Không phải đâu, xem tin tức này, là Khánh ca kim ốc tàng kiều đó, còn giấu một lần tới ba cô nàng luôn, quá giỏi!
Gia Phụ Đại Nhân: Sách sách sách, khó trách lúc trước sau khi tốt nghiệp hắn không chịu ở lại Bắc Kinh, hóa ra có tình huống rồi, @ Phổ Thiên Đồng Khánh, mau lên đây giải thích!
Bốn Chiếc Lá Thành Quý Phong: @ Phổ Thiên Đồng Khánh, mau mau lên đây nào!
...
Trần Khánh đọc tin nhắn trên nhóm, cũng ấn mở ba tấm ảnh chụp kia xem.
Chỉ đơn giản là đám người Âu Dương Tiểu Mật bị người ta chụp được ảnh lúc mấy cô đến dưới lầu nhà Trần Khánh thôi, mà ngày hôm sau, khi hắn rời khỏi nhà, cũng bị người ta chụp lại.
Sau đó bằng vào mấy bức ảnh chụp này, đám phóng viên vẽ nên câu chuyện một tiểu hoa vừa tấn chức đã có bạn trai.
Trong nội dùng còn không ngừng ám chỉ hai nữ sinh khác cũng có quan hệ cùng Trần Khánh.
Mà có vẻ như tổ kịch của Âu Dương Tiểu Mật cũng trở nên hot hơn chỉ vì loại tin tức này.
Trần Khánh không rõ lắm rốt cuộc chuyện này là đám paparazzi (chó săn) cần lưu lượng, hay là tổ kịch của mấy cô gái kia cần lưu lượng.
Nhưng hết thảy những chuyện này vốn không quan trọng.
Bởi vì hiện tại trong đầu Trần Khánh chỉ có duy nhất một ý tưởng.
Đó là cách mấy nữ minh tinh xa xa một chút!
Vốn dĩ hắn đã không có mấy hảo cảm với diễn viên, nhất là diễn viên lưu lượng, thậm chí mỗi khi nhắc tới vòng giải trí như cái chảo nhuộm lớn này, hắn lại không khỏi cười nhạt một tiếng.
Vậy mà hiện giờ, đám người này còn dám lợi dụng hắn để thu hút ánh mắt của người khác?
Đã được hắn đồng ý hay chưa?
Bốn thần y Bắc Kinh! (4)
Phổ Thiên Đồng Khánh: Có thời gian rảnh rỗi như thế thì nghiên cứu sách thuốc nhiều một chút đi.
Gia Phụ Đại Nhân: 【 ta khinh 】 Khánh ca vẫn ra vẻ nghiêm trang như vậy, xem ra chuyện này là hiểu lầm rồi.
Bốn Chiếc Lá Thành Quý Phong: Ta đã nói rồi mà Khánh ca không có phong lưu như vậy đâu, nếu không, với diện mạo của hắn, chắc chắn bạn gái ở trường phải xếp hàng dài đến tận cầu Nguyệt Nha.
Vẫn Như Cơn Gió: Khánh ca, phải chăng ngươi không có hứng thú với con gái?
Phổ Thiên Đồng Khánh: Cút!
Vẫn Như Cơn Gió: Được thoai!