Theo thời gian trôi qua, hai người đã đi được chừng tám, chín dặm, và Trần Khánh vẫn chưa phát hiện được tung tích của đứa nhỏ kia, thậm chí hai người bọn họ cứ một mực đi tới, đi tới, đã sắp rời khỏi khu nội thành rồi.
Và hiển nhiên là rời khỏi khu nội thành sẽ tới vùng nông thôn.
"Nhanh, nó ở ngay gần đây rồi!" Dương Hữu Lâm nói.
À há?
Trần Khánh bắt đầu vực dậy hoàn toàn tinh thần, ánh mắt không ngừng dáo dác nhìn ngó chung quanh. Thỉnh thoảng còn có chiếc moto ba bánh thổi cát bụi đi qua, hắn cũng cẩn thận liếc mắt nhìn người lái xe một cái.
Đầu năm nay, ở nông thôn có khá nhiều trẻ vị thành niên biết chạy xe mà.
Ngay tại thời điểm hai người đi ngang qua một cây cầu nhỏ, lại tiếp tục đi dọc theo bảng hướng dẫn, chỉ về phía thôn Hùng Não, bỗng nhiên có một thiếu niên mặc áo xám từ giao lộ bên trái, “chua” một cái rồi chạy nhanh qua.
Gần như Dương Hữu Lâm chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua đối phương một cái, lại đột nhiên hét lớn lên: "Chính là nó!"
Thiếu niên áo xám đang đi xe đạp, chợt quay đầu lại, liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái. Trong nháy mắt khi thằng bé nhìn thấy Dương Hữu Lâm, vẻ mặt nó lập tức trở nên kích động, dưới chân đạp mạnh một cái.
Chiếc xe đạp vốn đã chạy như bay, lại tiếp tục gia tăng tốc độ.
Trần Khánh trừng lớn hai mắt nhìn thấy một màn này, lập tức cảm thấy có chút ma huyễn (chỉ chuyện quá khó tin, y như thần thoại)
Wow, đúng là kẻ trộm đã bị đạo sĩ thối này tìm được rồi!
"Cháu thất thần làm gì? Đuổi theo mau!" Trần Khánh sẽ không khách khí với đám hùng hài tử này, nhất là khi đối phương đang đạp một chiếc xe thể thao, muốn mua món đồ chơi này nếu không bỏ ra một, hai ngàn đồng, tuyệt đối không mua được.
(Hùng hài tử: đứa nhỏ ngỗ nghịch, hư đốn)
Thằng nhóc kia đã có của cải như vậy, còn đi trộm đồ, nhất định phải giáo huấn một phen.
"Hừ, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được!" Dương Hữu Lâm lại bắt đầu bấm đốt ngón tay, sau đó thay đổi một phương hướng khác, nói: "Tiểu tử thối nọ ở bên này."
Dương Hữu Lâm chỉ chỉ một loạt nhà trệt cũ nát ở phía bên trái.
Sau đó, hai người bắt đầu đi hỏi thăm từng nhà, đợi cho đến khi bọn họ hỏi thăm tới hộ gia đình thứ tám, rốt cục cũng có manh mối.
"À, hai người muốn tìm thằng nhóc bướng bỉnh Cẩu Phúc kia sao? Ây dà, nó mới đi rồi, hỏi gì cũng không nói, phỏng chừng là đi mua thuốc cho bà nội của nó đấy. Có phải hai người là lãnh đạo giúp đỡ người nghèo muốn xuống đây thăm nó không?" Bác gái đánh giá hai người Trần Khánh từ trên xuống dưới một hồi, phát hiện bọn họ không xách theo bất cứ món đồ dùng sinh hoạt nào, ánh mắt lập tức lộ ra một tia quái dị.
"Không phải, cậu này là bác sĩ, muốn tới xem bệnh cho bà nội của Cẩu Phúc." Dương Hữu Lâm nói.
"Tôi..." Trần Khánh không ngờ Dương Hữu Lâm lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nhưng cái cớ này cũng không có vấn đề gì.
"Ôi, vô dụng thôi. Bà nội của Cẩu Phúc đã nằm liệt trên giường ba, bốn năm này rồi, đã sớm không thể chữa khỏi nữa." Bác gái nói.
"Bà ấy mắc loại bệnh gì vậy?" Trần Khánh hỏi.
"Là bại não, lại đột nhiên té xuống đất, cả ngày không còn tỉnh táo nữa, ăn uống vệ sinh đều phải nhờ người khác chiếu cố. Haizzz, tuy tính tình của đứa nhóc bướng bỉnh Cẩu Phúc kia hơi quái dị một chút, nhưng hiếu thuận thì thật là hiếu thuận, nó vừa được mười tuổi đã bắt đầu chăm sóc cho bà nội đến tận bây giờ rồi." Bác gái nói.
"Ba mẹ của thằng nhỏ đâu?" Trần Khánh hỏi.
"Ly hôn rồi, nghe nói cả hai người ra ngoài làm công được ba năm, mẹ của thằng bé bỏ chạy, còn ba của nó để lại trong nhà một chút tiền rồi cũng rời đi không trở lại nữa." Bác gái nói.
"..." Trần Khánh im lặng không nói.
"Ha hả, đa tạ, bà cứ đi làm việc đi, chúng tôi tới thăm bà của thằng bé một chút." Dương Hữu Lâm nói.
Hai người đi thêm chừng hơn trăm mét nữa, rốt cục cũng trông thấy mái nhà trệt cũ nát mà bác gái kia vừa nói.
Vì sao lại nói là cũ nát?
Bởi vì mái nhà này chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn cả, cái cửa bên ngoài cũng hỏng luôn!
"Đi thôi, từ nơi này vòng qua có thể trở lại nội thành rồi, cháu đứng ở đó làm gì? Chẳng lẽ cháu thực sự muốn cứu bà nội của thằng bé kia?" Dương Hữu Lâm cười nói.
Kỳ thực ông ấy dẫn Trần Khánh đi về hướng này, thuần túy là sợ quay về bằng đường cũ sẽ bại lộ lời nói dối lúc nãy.
Vốn dĩ ông ấy không hề muốn tính toán tới mấy trăm đồng tiền kia, tới nơi này cũng chỉ muốn chứng minh cho Trần Khánh một chút, rằng chính mình có bản lãnh thật sự mà thôi!
"Cháu không cứu được." Trần Khánh lắc đầu.
Y thuật của hắn còn chưa đạt tới trình độ có thể trị liệu bại não.
"Vậy cháu đứng ở đây để làm gì?" Dương Hữu Lâm nói.
"Cháu chỉ muốn giúp chính mình mà thôi." Nói xong, Trần Khánh lấy ra giấy bút từ trong túi, viết xuống địa chỉ Hán Y Đường cùng với số điện thoại của mình, sau đó tìm đến một miếng gạch vỡ, đặt tờ giấy xuống góc tường ngay sát căn nhà cũ nát nọ.
"Đây là chuyện mà cháu nói giúp chính mình sao?" Dương Hữu Lâm tỏ vẻ vô cùng kỳ quái hỏi.
Nếu Trần Khánh muốn giúp hai bà cháu thằng bé, đương nhiên có khá nhiều loại phương thức khác có thể lựa chọn, hoặc là vào xem, hoặc là cho chút tiền, hoặc là gọi điện thoại để bác sĩ của Hán Y Đường đi tới nơi này nhìn một cái.
Nhưng hắn lại lựa chọn lưu địa chỉ và số điện thoại của mình lại?
Dương Hữu Lâm nhìn mà thực sự không hiểu hành vi này có ý nghĩa gì.
"Y không gõ cửa, nhưng lại có lòng trắc ẩn. Cháu làm như vậy ít nhất cũng không có vi phạm y đức, thấy chết mà không cứu." Trần Khánh nói.
Không cần biết Cẩu Phúc có gọi điện thoại hoặc tới tìm hắn hay không, hắn đều không có gánh nặng tâm lý, bởi vì những gì cần làm, hắn đã làm cả rồi.
Trên đường hai người trở về, Dương Hữu Lâm không khỏi mở miệng nói chuyện phiếm: "Giúp một tên trộm, có cảm thụ như thế nào?"
Trần Khánh nhìn lướt qua mấy cây cỏ đuôi chó ven đường, nhẹ giọng nói: "Mâu thuẫn."
“Không cần biết xuất phát từ loại nguyên nhân gì, cũng không thể lấy đó làm cái cớ để bản thân trở thành tội phạm được, nhưng với trường hợp của thằng bé ấy, cháu lại nói không nên lời."
"Nếu nó chân chân thật thật làm chuyện sai lầm, gây thương tổn cho rất nhiều người, thì câu nói kia là chính xác, không thể phủ nhận được."
Dương Hữu Lâm vỗ vỗ bả vai Trần Khánh: "Nhớ kỹ bốn chữ, không thẹn với lòng!"
Không bao lâu sau, bên ngoài căn nhà trệt cũ nát kia, một thiếu niên áo xám thở hồng hộc vừa mua thuốc trở về, chợt đi tới, nhặt tờ giấy được một viên gạch đè lại ngay cửa nhà mình lên.
"Hán Y Đường, Trần Khánh, 17778392837, ..."