Khi nói chuyện, Dương Hữu Lâm bắt đầu vươn tay trái, ngón tay cái bấm lên tất cả bốn đầu ngón tay khác rồi trở về, y như những ông thầy tướng số trong phim truyền hình vậy.
Trần Khánh thấy một màn này lập tức cười hắc hắc.
Hương vị này cực kỳ giống luôn!
Nhắm mắt, bấm đốt ngón tay, nói thầm… từng động tác của mấy ông thầy tướng số chuyên gạt người đều được Dương Hữu Lâm biểu diễn rất đầy đủ.
Nhưng ngay tại lúc Trần Khánh đang há miệng cười, bỗng nhiên Dương Hữu Lâm lại mở to mắt, một tay nhét cuốn sách cũ nát kia vào trong ngực, sau đó nói: "Đi theo ta!"
Yêu?
Ông bấm chơi chơi một hồi mà ra kết quả thật hả?
"Chúng ta đi đâu đây?" Trần Khánh hỏi.
Dương Hữu Lâm cắn răng nói: "Bắt trộm!"
Hai người bọn họ rời khỏi tiểu khu xưa cũ nọ, Dương Hữu Lâm lập tức đi thẳng một đường về phía Tây Nam.
Trong miệng còn không ngừng lẩm bà lẩm bẩm vài điều gì đó.
Chuyện này thực sự khiến Trần Khánh có chút ngơ ngác.
Ủa? Ông làm sao vậy!
Đoán mệnh còn có thể tính ra người đã trộm đồ của mình đang ở đâu sao?
Nếu không phải Trần Khánh rất hiểu tính cách của Dương Hữu Lâm, ngay cả hắn cũng phải hoài nghi đối phương là một tên thần côn rồi.
(Thần côn: chỉ kẻ lừa đảo, có thể hiểu là buôn thần bán thánh, lợi dụng lòng sùng đạo và mê tín của người khác kiếm tiền cho mình)
Cả hai đi được chừng hai, ba dặm, Trần Khánh không nhịn được lập tức hỏi: "Còn chưa tới sao?"
Vẻ mặt Dương Hữu Lâm tràn đầy tự tin, nói: "Cũng sắp tới rồi."
Trần Khánh nghi hoặc hỏi: "Ông khẳng định là chúng ta đi một chuyến này có thể tìm được tiền của ông?"
Dương Hữu Lâm lắc đầu: "Tiền thì không thể tìm lại được rồi!”
Trần Khánh có chút buồn bực, hỏi: "Vì sao chứ?"
Dương Hữu Lâm cười nói: "Đứa nhỏ kia nó tiêu mất rồi."
Tiêu mất rồi sao?
Ừm… nếu vậy thì đúng là không thể tìm lại được thật.
Ừm?
Đợi chút đã?
Đứa nhỏ kia?
Trần Khánh lập tức hỏi: "Làm thế nào mà ông biết kẻ trộm tiền của ông chính là một đứa nhỏ?"
Dương Hữu Lâm cười thần bí: "Cháu muốn biết sao?"
Đạo sĩ thối, lại chơi một chiêu này!
Ngay khi Trần Khánh nhìn thấy nụ cười trên môi Dương Hữu Lâm, trong lòng hắn đã biết ông già này lại muốn kiếm chác gì rồi.
"A, sớm muộn gì cháu cũng có thể học được." Trần Khánh khinh thường nói.
Dương Hữu Lâm cười ha ha: "Thôi nào, ta cũng không nhỏ nhen tới mức đó đâu, cháu đã cho ta bốn bình rượu thuốc, vậy ta sẽ bộc lộ tài năng cho cháu xem, cho cháu mở mang tầm mắt. Khẳng định là cháu không xa lạ với hai từ đoán mệnh này, nhưng Tiểu Lục Nhâm thì tuyệt đối là chưa nghe qua, có đúng không?"
(Tiểu Lục Nhâm: là một trong những thủ pháp bói toán của dân tộc Hán cổ đại, tục xưng là khởi khóa pháp. Còn có tên gọi khác là Khổng Minh lục diệu tinh, là một loại chú thích trong phương thức làm lịch truyền thống của Trung Hoa, dùng để biểu thị hung cát mỗi ngày, chủ yếu sử dụng trong quân sự thao lược.)
Trần Khánh gật gật đầu.
Có thể nói, hiểu biết của hắn trên phương diện đoán mệnh này, tuyệt đối là dốt đặc cán mai, ngoại trừ biết đoán mệnh cần phải hiểu ngũ hành bát quái, còn có cái gì mà niên trụ, nhật trụ linh tinh khác nữa… còn lại đa phần những tri thức khác, hắn cũng chỉ am hiểu tương đương với người bình thường mà thôi.
(Tứ trụ là phương pháp luận đoán vận mệnh kết hợp giữa đại vận và lưu niên để nắm bắt và cải vận cho mọi người.
Tứ trụ gồm 4 trụ: niên trụ, nguyệt trụ, thiên trụ và thì trụ.
Mỗi trụ bao gồm một cặp can chi. Can chi ở đây là thiên can và địa chi. Mỗi trụ trong tứ trụ sẽ tương ứng với một giai đoạn tuổi:
Niên trụ thể hiện cuộc sống từ nhỏ đến 18 tuổi,
Nguyệt trụ thể hiện tiền vận,
Nhật trụ thể hiện trung vận,
Thì trụ thể hiện hậu vận)
"Ừm, Tiểu Lục Nhâm của ta có chút không giống những người khác, không có nhiều chủng loại, hoa hòe hoa sói như vậy, chỉ có vài câu khẩu quyết cần nhớ kỹ, sau đó bấm đốt ngón tay tính toán, là có thể biết được đại khái mọi chuyện đã xảy ra, chỉ cần nhớ kỹ mười Thiên can mười hai Địa chi, là có thể dễ dàng học thuộc khẩu quyết này."
"Để ta đọc cho cháu nghe một hồi nhé... Giáp Chấn Ất Ly Bính Tân Khôn, Đinh Càn Mậu Khảm Kỷ Tốn Môn, ngày Canh mất đồ tìm trên Đoài, Nhâm Quý có thể tìm trên Cấn; Giáp Kỷ người dương Ất Canh âm, Bính Tân đồng tử âm thầm tới..."
"Thế nào, có phải rất dễ nhớ hay không?"
Quả thật!
Đọc toàn bộ khẩu quyết này xong, có thể đếm được tổng cộng 124 chữ.
Nếu so sánh nó với bài vè sắc thuốc Đông y, tuyệt đối chính là trò trẻ con.
Trần Khánh đã rèn luyện, trí nhớ từ khi còn nhỏ, cho nên sau khi Dương Hữu Lâm đọc hết bài, hắn đã nhớ được đại khái nội dung khẩu quyết rồi.
Nhưng nhớ kỹ thì nhớ kỹ, còn dùng như thế nào lại là một chuyện khác à nha.
"Sở dĩ ta đi về hướng này, là bởi vì ta bị mất đồ đúng vào ngày hôm nay, mà ngày hôm nay là 12 tháng 6, cũng là ngày Bính Thân, Giáp Chấn Ất Ly Bính Tân Khôn, Khôn chính là phía Tây Nam; Bính Tân đồng tử âm thầm tới. Thực hiển nhiên, kẻ trộm đồ chính là một đứa nhỏ. Về phần vì sao mà ta biết được tiền đã bị đứa nhóc kia tiêu mất rồi, là bởi vì Dần Thân Tỵ Hợi về tha hương. Ý tứ của những lời này chính là, trên cơ bản thứ đã bị mất hơn bốn canh giờ kia, đã rơi vào tay người khác rồi, muốn tìm lại được, cơ hội quá xa vời." Dương Hữu Lâm nói.
Trần Khánh nửa hiểu nửa không: "Vậy ông còn muốn đi tìm làm gì?"
Dương Hữu Lâm trắng mắt liếc Trần Khánh một cái: "Đồ đã mất chứ không có nghĩa là người cũng mất luôn. Chỗ ở của đứa nhóc con kia ở ngay tại phía Tây Nam, đi thêm chừng mười dặm là tới, chỉ cần để cho ta trông thấy cái mặt của nó, ta có thể phán đoán xem nó có phải là đứa trộm đồ hay không."
Có chút ý tứ!
Nói thật, đến tận bây giờ Trần Khánh vẫn có chút hoài nghi về những điều Dương Hữu Lâm nói.
Bởi vì rõ ràng là loại chuyện đánh mất đồ hay bị trộm đồ vốn là chuyện chủ quan, vì sao có thể thông qua một đoạn khẩu quyết đơn giản để phán đoán ra tình huống cụ thể được?
Tựa như những lời Dần Thân Tỵ Hợi về tha hương kia vậy, chẳng lẽ tất cả những thứ đã mất đi trên đời này, đều một đi không trở lại nếu vượt qua bốn canh giờ ư?
Trần Khánh không nhận được đáp án, bởi vì không ai có thể xử lý loại dữ liệu lớn thế này!
Nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho quá trình đi nghiệm chứng của hắn!