Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 117 - Chương 117 - Có Trộm!

Chương 117 - Có Trộm!
Chương 117 - Có Trộm!

"Quả nhiên vẫn là ở trong trường học được học nhiều thứ thật!" Cam Lộ cảm khái không thôi: "Được rồi, dì cũng cần phải về làm việc đây. Chàng trai à, hôm nay cám ơn cháu nhé."

Nói xong, Cam Lộ nhanh nhẹn đi về khu vực làm việc của mình.

Trần Khánh nhìn theo bóng dáng Cam Lộ rời đi, rồi hít thật sâu một ngụm khí.

Dì ơi, dì cũng nên có một chút tâm tư đề phòng người khác chứ?

Trần Khánh không phản đối chuyện cứu giúp người bệnh, nhưng điều kiện tiên quyết là bản thân phải có nắm chắc.

Nếu Lý Đại Hùng té xỉu trước mặt Trần Khánh, khẳng định là hắn cũng sẽ tiến lên cứu giúp, bởi vì với trình độ y thuật hiện tại của hắn, cũng đủ để cứu tỉnh người bệnh trước khi xe cứu thương đuổi tới.

Hắn căn bản sẽ không cho người khác có cơ hội làm khó dễ chính mình.

Tại sao hắn phải cẩn thận tới như vậy?

Chỉ vì hành vi cứu giúp này sẽ khiến bản thân mình gánh vác mạo hiểm rất lớn.

Hơi vô ý một chút, đều sẽ mang phiền toái tới cho mình.

Quả thật, những vị Thánh Hiền đều dạy chúng ta rằng, không thể thấy chết mà không cứu, nhưng ở thời điểm chúng ta không đủ năng lực để cứu giúp, thì một thoáng do dự có trở thành chuyện làm bản thân hổ thẹn hay không?

Nói đến đây, Trần Khánh chợt nhớ lại một mẩu tin tức mà hắn từng đọc được.

Lúc ấy, có một người muốn nhảy sông tự vẫn, ở thời điểm người nọ bơi tới giữa sông, có hai vị dân phòng muốn cứu viện chạy tới.

(Nguyên văn của dân phòng là phụ cảnh 辅警: dạng như người hỗ trợ cảnh sát, nên mình để là dân phòng)

Nhưng đến nơi rồi, bọn họ lại không xuống nước, chỉ đứng trơ mắt nhìn người nọ tự sát thành công.

Chuyện này xong rồi, đoạn video ghi lại tình cảnh lúc đó mới bị tung lên mạng, đưa ra ngoài ánh sáng.

Dư luận ồ lên một mảnh, tất cả mọi người đều trách cứ hai vị dân phòng nọ là máu lạnh vô tình, thấy chết mà không cứu.

Mà cho đến sau này, khi câu chuyện nọ được lên báo, tất cả mọi người đều biết hai vị dân phòng kia vốn không biết bơi lội, nên mới không cứu được người. Nhưng dư luận vẫn kiên quyết nghiêng về một phía.

Có không ít người cho rằng, bọn họ làm công việc như vậy thì nên liều lĩnh, thậm chí còn phải trả giá bằng sinh mệnh của mình để đi cứu dân chúng.

Haizz… Một chùy đạo đức đánh xuống từ trên cao lợi hại tới cỡ nào chứ? Hiển nhiên không một ai có thể phản bác được.

Quên đi, loại chuyện này vốn không phát sinh quá nhiều, nói không chừng về sau, dì ấy cũng không lại nữa, ta cứ mãi rối rắm để làm gì?

Trần Khánh nhặt mấy bình rượu thuốc vẫn đặt dưới mặt đất lên, lại nhanh chóng đi về phía chòi nghỉ mát, tìm gặp Dương Hữu Lâm.

Không bao lâu sau, bóng dáng Trần Khánh đã xuất hiện trong tầm nhìn của Dương Hữu Lâm.

Ông ấy lập tức vui tươi hớn hở nhìn chằm chằm vào … bình rượu trong tay Trần Khánh, suýt chút nữa khóe miệng đã chảy ra chảy nước miếng.

Đến tận bây giờ, Dương Hữu Lâm vẫn còn nhớ lần đầu tiên ông ấy được uống loại rượu này.

Lần ấy là khi Trần Khánh còn bé, bị ông ấy dùng một chút thủ đoạn nhỏ, lừa đi hiệu thuốc, lấy trộm cho mình.

Việc đã xong, Trần Khánh lập tức bị ăn đòn sưng cả mông.

Nhưng sau chuyện lần ấy, Trần Khánh cũng nhận được thù lao đàng hoàng tử tế, hắn đã học được Thái Cực Quyền tại thời điểm đó.

"Đây, bốn bình rượu thuốc đây, sách đâu?" Trần Khánh xách một bọc to to lên, vung vẩy trước mặt Dương Hữu Lâm.

Dương Hữu Lâm vội vàng thu kiếm lại rồi nói: "Mau đi theo ta."

"Đến nhà ông sao?" Trần Khánh hỏi.

"Nhiều lời vô nghĩa, chẳng lẽ đến nhà cháu?" Dương Hữu Lâm nói.

"Vậy chúng ta đi thôi." Trần Khánh nói.

Hai người nhanh chóng rời khỏi quảng trường Tàng Long, đi về phía nội thành cũ.

Vài phút sau, bọn họ đã đi tới một tiểu khu xưa cũ được trang trí theo phong cách của ba mươi năm về trước.

Trần Khánh đã từng tới nơi này. Trước kia hắn học tiểu học ở ngay phụ cận, khi tan học, sẽ thường xuyên cùng bạn bè đùa giỡn ở trong này.

Về sau này, khi hắn quen biết Dương Hữu Lâm, cũng từng tới nhà ông ấy rất nhiều lần.

Nhà ông ấy không hề đổ nát, nhưng rất là độc đáo. Nó là một gian nhà trệt (nhà cấp bốn), nằm giữ một dãy những tòa lầu nhỏ ba, bốn tầng, đã vậy, mặt trước mặt sau còn có vườn rau.

Dù ở bên trong tiểu khu xưa cũ, nhưng cũng rất hiếm thấy những gian nhà trệt kiểu này.

Rất nhanh, hai người đã đi tới nhà Dương Hữu Lâm.

Mà khi bọn họ vừa bước vào cửa phòng, đột nhiên Dương Hữu Lâm lại hét lớn một tiếng: "Mụ nội nó, có đứa nhóc con nào dám trộm... sách của ta! !"

Có kẻ trộm?

Trần Khánh lập tức đưa mắt nhìn chung quanh, chợt phát hiện đúng là có dấu vết lục lọi.

Lại nói, bố cục bên trong gian nhà trệt nhỏ của Dương Hữu Lâm này vô cùng đơn giản, chỉ có mấy nơi để cất giấu đồ thôi.

Nếu thực sự có kẻ trộm để mắt tới nơi này, phỏng chừng người ta chỉ dùng hai, ba phút đã có thể dọn sạch cả nhà.

"May mắn, may mắn, sách vẫn còn đây, thằng nhóc con nào dám vào trong này lục lọi, hừ, mày làm sao mà xem hiểu được thứ này!" Dương Hữu Lâm đang cầm một cuốn sách nhỏ màu vàng, đã bị lật xem, lập tức thở dài một hơi.

Trần Khánh liếc liếc mắt nhìn một cái, rồi có chút bất đắc dĩ không biết nên nói gì, phỏng chừng kẻ trộm cũng chướng mắt với loại sách đã nát tới không thể nát hơn được này.

"Ông không mất thứ gì chứ?" Trần Khánh hỏi.

Dương Hữu Lâm thờ ơ như không noi: "Chỉ mấy trăm đồng tiền mà thôi, việc nhỏ."

Quả thật, chút tiền ấy không đủ để lập án.

"Ai, không phải ông biết đoán mệnh hay sao? Chẳng lẽ ông không tính được hôm nay mình sẽ bị trộm ư? Vì sao cháu lại có cảm giác..."

Vẻ mặt hoài nghi của Trần Khánh lập tức làm Dương Hữu Lâm phẫn nộ.

"Có phải cháu muốn mặc cả hay không? Không có cửa đâu! Móa nó chứ, ai rảnh rỗi đến mức ngày nào cũng đi đoán mệnh cho chính mình chứ?" Dương Hữu Lâm phẫn nộ nói.

Trần Khánh nhếch miệng: "Cháu mặc kệ, dù sao hiện giờ cháu đã bắt đầu hoài nghi trình độ chuyên nghiệp của ông rồi. Nếu như vậy, giảm xuống hai bình rượu thuốc đi, giá cả này rất công bằng rồi."

Trực tiếp giảm một nửa?

Dương Hữu Lâm nóng nảy rồi.

"Tiểu tử thối, cháu định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hả? Được, hôm nay lão đạo ta bộc lộ tài năng cho cháu thấy, hừ! Trộm, ta sẽ cho nhóc con này có đến, mà không có đi!"

Bình Luận (0)
Comment